Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 384

Giáo sư Hứa không biết làm sao chỉ đành gật đầu, sau đó tiếp tục đọc những lời phía sau: “Trường An của ngô, nếu tới mộ này, phải tránh nghe âm!”
Mười hai chữ, mỗi khi giáo sư Hứa nói ra một chữ, trái tim của tôi lại nhảy lên một nhịp, giống như là con rối gỗ bị giật dây vậy, đợi lời của ông ấy vừa dứt, tôi có hơi đờ đẫn hỏi cái gì gọi là phải tránh nghe âm, là phải tránh, hay là nhớ lấy?
“Đừng nghe âm thanh.” Mày của giáo sư Hứa đã nhíu chặt thành hình chữ xuyên: “Đây chắc là bảo cậu đừng nghe tiếng chuông?”
Nhắc nhở rõ ràng như thế này hẳn sẽ không có ý nghĩa gì khác, nhưng tôi đã nghe rồi, mặc kệ là sau khi nghe có hậu quả gì, nhắc nhở này cũng đã tới quá trễ. Hơn nữa nếu như không phải là tôi giẫm một cái vào, cái nhắc nhở này chưa chắc tôi đã có thể nhìn thấy.
Nha Tử ở bên cạnh kêu gào: “Đậu má, Trường An, rốt cuộc cậu có thân phận gì thế?”
“Tôi có thể có thân phận gì.” Tôi liếc anh ta một cái: “Với cả thân phận gì mới có thể làm người mấy nghìn năm trước để lại thư cho mình chứ?”
Sau khi kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, tôi đã bình tĩnh trở lại, nếu như đây không phải là trùng hợp, vậy thì ngọc tỉ này chính là đồ giả, trước khi chúng tôi vào trong ngôi mộ này đã có người cố ý để lại thứ này.
Đương nhiên, cũng không thể loại lỏ việc thứ này thật sự là thứ được để lại mấy nghìn năm trước, vậy thì tên cũng tôi xứng đáng được nghiên cứu.
“Ngọc tỉ là thật.” Một câu của giáo sư Hứa đã phủ định nửa câu trước của tôi: “Tôi đã thấy nhiều đồ ngọc, chỉ cần sờ vào sẽ biết được thật giả.”
Tôi chán nản cúi đầu xuống: “Vậy cũng có nghĩa là, vào mấy ngàn năm trước thật sự có người để lại thư cho tôi sao? Chuyện này không thể nào, nếu như người đó để lại cho con cháu của nhà họ Lưu tôi, tôi tạm cho rằng ông ta đang lo trước tính sau, nhưng tại sao lại là một mình tôi? Sao ông ta biết được sự tồn tại của tôi?”
Một gia tộc trải qua mấy trăm năm có thể đã diệt vong rồi, càng huống hồ là mấy nghìn năm?
Nếu không phải cô Tứ đến nhanh, cái năm tôi chín tuổi tôi đã chết yểu rồi, như vậy nhà họ Lưu đã không còn người nối dõi, bức thư này còn có ý nghĩa gì nữa?
Với cả nếu như tôi chuyển hướng không tiến vào 701, hoàn toàn không có giao tiếp gì với những ngôi mộ này, bức thư này cũng để lại vô ích, tóm lại xác suất tôi nhìn thấy bức thư này tuyệt đối là vô cùng nhỏ.
“Trước tiên đừng nghĩ nữa.” Vào lúc đầu tôi sắp nổ ra tới nơi, lão Yên khoác tay lên trên vai tôi: “Có lẽ đây cũng chỉ là trùng hợp, có lẽ nhà họ Lưu các cậu không chỉ có một mình cậu tên này thì sao? Cái tên Trường An này cũng không hiếm gặp, cậu nói có đúng không?”
Mặc dù tôi thoáng cảm thấy Trường An trên đây là chỉ tôi, nhưng vẫn được lời của lão Yên an ủi, đầu óc đã loạn thành mớ bòng bong của tôi cũng bắt đầu hoạt động trở lại.
“Có thể cho tôi cái này không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
Lão Yên có chút khó xử mà xoa tay: “Cái này là bảo vật.”
“Tôi biết, nhưng lão Yên, ông không cảm thấy cái này vô cùng kỳ lạ sao?” Tôi lại vuốt mặt một lần nữa: “Hình xăm Cửu Long tương tự, tên giống nhau, hết lần này tới lần khác cũng là tôi đạp chân vào thì xuất hiện, cho dù tổ tiên nhà tôi còn có một người tên là Trường An, vậy cũng quá kỳ lạ rồi đúng không?”
Lão Yên cũng không thể nào giải thích được, cũng không biết an ủi tôi như thế nào, chỉ đành nói ông ấy sẽ cố gắng thử xin giúp tôi, để tôi có quyền hạn điều tra nhất định với ngọc tỉ này.
“Còn miếng vải này cậu giữ lại đi, tránh cho gây ra chuyện rắc rối.” Giáo sư Hứa đưa mảnh vải cho tôi, nói thẻ tre trong phòng có rất nhiều kim văn để đội khảo cổ nghiên cứu, một mảnh vải nhỏ như này thật sự không ảnh hưởng gì tới tổng thể cả.
Tôi cầm mảnh vải trong tay, nghiên cứu một lúc lâu cũng thật sự không tìm ra được một chút dấu vết nào của sản phẩm hiện đại, mong đợi trong lòng lúc này mới từ từ lắng xuống.
Vào lúc mảnh vải này đã sắp bị tôi vò nát, Nha Tử rút nó ra: “Há, cậu có nghĩ nhiều nữa cũng không có tác dụng gì đâu, người để lại cái này xương cốt đã lạnh rồi, cậu cũng không thể truy cứu được gì, đi bước nào hay bước đấy đi.”
“Biết rồi.” Tôi cướp lại mảnh vải rồi nhét vào trong ngực: “Nếu như người trên đây chỉ đúng là tôi, tôi nghe tiếng chuông rồi thì sẽ làm sao?”
“Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao? Nhiều nhất là giống với những người bên ngoài.” Nha Tử khó hiểu nói.
Tôi lắc đầu: “Không đúng, nếu như là như vậy thì không cần thiết phải đặc biệt nhắc nhở, nhất định là có chỗ nào không giống với người thường mới đúng, nhưng cái không giống này là cái gì chứ.”
Tôi nhìn xung quanh hầm bồi táng, đầu nhanh chóng hoạt động, muốn rút ra được gì đó từ trong đống manh mối này. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bởi vì mọi thứ ở đây quá rõ ràng, không có gì đáng giá để tôi bóc tách cả.
“Trường An, cậu là con cháu của nhà họ Lưu?” Đội trưởng Bạch vẫn không biết đang nghĩ gì, cho đến khi chủ đề của chúng tôi kết thúc, bà ấy mới muộn màng hỏi.
Tôi gật đầu, ánh mắt bà ấy nhìn tôi lập tức thay đổi! Nếu như nói trước đây trong mắt bà ấy tôi vẫn luôn là một người trẻ tuổi đáng bồi dưỡng, vậy bây giờ tôi chính là một phần tử nguy hiểm, bởi vì không chỉ có ánh mắt của bà ấy biến đổi, mà còn lùi về phía sau hai bước, giống như là đang né tránh gì đó vậy.
Động tác này kích thích tới tôi, ánh mắt của tôi đuổi theo bà ấy: “Thầy đang sợ à?”
“Không, không sợ…” Bà ấy có hơi lắp bắp, lời vừa nói ra bà ấy cũng biết được biểu hiện của mình quá rõ ràng, thế là dứt khoát chẳng giấu nữa, nói: ” Ừ, có hơi sợ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận