Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 129: Côn Bố Bị Thương

“Anh đừng nói gì nữa!” Tôi mắng nhỏ một cậu, không biết vì sao, trong lòng tôi có chút bất an, cứ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Giáo sư Trần ở bên cạnh nhìn thấy tư thế của chúng tôi nhưng hoàn toàn không quan tâm, ông ấy chỉ phấn kích xoa xoa tay: “Không ngờ lại là mộ trong mộ, như vậy giá trị khảo cổ học đã cao hơn rất nhiều rồi.”
Không ai trong chúng tôi để ý đến lời nói của ông ấy, tất cả đều nhìn chằm chằm vào lối đi dành cho trộm, chờ đợi tin tức từ Côn Bố.
Nhưng mãi mà vẫn chẳng có tin tức gì của anh ta, như thể anh ta vừa mới tiến vào trong đó đã biến mất vậy. Lão Yên vội vàng dùng bộ đàm để liên hệ với Côn Bố, nhưng đầu bên kia lại không có bất cứ phản hồi nào!
“Để tôi đi xem thử.” Cô Thu buông bình rượu xuống, khoác chiếc balo to kỳ quái lên lưng rồi nhảy xuống hố mộ.
Tôi chỉ vào khuôn mặt hơi đỏ lên của cô Thu, hỏi cô ấy liệu có đi nổi không, vì trông có vẻ như cô ấy đã say.
“Này thì cậu không biết rồi, chị Thu làm việc gì cũng phải say ba phần. Lúc này cậu đừng có chọc vào chị ta, lúc chị ta tỉnh táo còn đáng sợ hơn bây giờ rất nhiều.” Nha Tử cười hì hì, nói.
Cô Thu hẳn là đã nghe được lời của Nha Tử, quay đầu lại và hất tóc quyến rũ: “Nhóc Nha Tử, có muốn đi cùng chị đây không?”
Nha Tử vội vàng xua tay, nói: “Có chị Thu ra quân, làm sao còn cần đến em nữa?”
“A Thu, từ từ đã.” Ngay vào lúc cô Thu sắp đi tới bên cạnh lối đi dành cho trộm, lão Yên đã giơ tay lên: “Đó có phải là ảnh cổ của Côn Bố không?”
Quả nhiên, nhìn theo hướng tay lão Yên chỉ, tôi đã nhìn thấy một con côn trùng nhỏ cỡ móng tay, có hoa văn trắng đen đang bò quanh cửa hang, không biết tại sao, khi nhìn thấy nó tôi lại có chút hoảng sợ.
Lão Yên nhìn một cái, lập tức đưa ra quyết định, quay sang nói với giáo sư Trần: “Lát nữa chúng tôi sẽ đi vào trong đó, anh cứ ở bên ngoài canh giữ, không cho người khác tới gần, bất luận thế nào cũng không được di chuyển, nhớ chưa?”
Rõ ràng là lão Yên đang rất gấp gáp, nên giọng điệu của ông ấy cũng nghe có vẻ như đang ra lệnh, giáo sư Trần chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Lão Yên không hài lòng với biểu hiện của ông ấy, lại cao giọng hỏi lại ông ấy đã hiểu chưa? Giáo sư Trần lập tức đứng nghiêm, hô to một câu “đã hiểu”, lúc này lão Yên mới tỏ ra hài lòng.
“Cẩn thận một chút, ảnh cổ này sẽ dẫn chúng ta vào trong, cũng không biết Côn Bố đã xảy ra chuyện gì.” Lão Yên là người đầu tiên nhảy vào hố mộ, sau đó chúng tôi cũng nhảy theo ông ấy. Thấy mọi người đã đông đủ, ông ấy nghiêm túc dặn dò một câu.
Con côn trùng nhỏ thấy chúng tôi đều đã nhảy xuống, lúc này nó mới quay người lại bò vào bên trong, trông dáng vẻ thông minh lanh lợi của nó mà tôi không khỏi sửng sốt.
Cô Thu cầm theo bình rượu rồi cúi người đi vào lối đi dành cho trộm trước, đôi chân thon thả trong tư thế nửa quỳ trông càng nóng bỏng hơn. Nha Tử và lão Yên đi ngay sau lưng cô ấy, còn tôi chịu trách nhiệm đi sau cùng.
Trong lối đi dành cho trộm tối đen như mực, chúng tôi dùng đèn pin để nhìn rõ xung quanh, thoạt nhìn thì có vẻ như lối đi này được một người quen tay tạo nên, chiều ngang và chiều rộng lối đi đều đồng nhất, các cạnh của lối đi cũng được mài đến bóng loáng.
Nhưng tôi cũng chẳng có tâm trạng mà quan sát kỹ, dù sao trong lối đi dành cho trộm này, thân hình của ảnh cổ cũng sắp hòa lẫn vào xung quanh, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy nó đâu cả, cho nên tầm mắt của tất cả chúng tôi đều đổ dồn về phía con côn trùng ấy.
Ảnh cổ di chuyển rất nhanh, chúng tôi buộc phải cùng cả hai tay hai chân mà bò mới miễn cưỡng đuổi kịp nó.
Tiến lên được khoảng chục mét, lối đi dành cho trộm dần dần rộng ra và cao hơn, độ cao này đủ để chúng tôi có thể đứng thẳng người, tôi nhìn những bức tường mộ xung quanh và nhận ra chúng được nối liền với ngôi mộ.
Ảnh cổ đột nhiên dừng lại.
Cô Thu ngồi xổm xuống, nhìn lướt qua nơi ảnh cổ dừng lại: “Ở đây có vết máu còn mới!”
“Côn Bố bị thương rồi ư?” Lão Yên có chút khó tin mà lên tiếng, Nha Tử đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Hiển nhiên chuyện Côn Bố bị thương là chuyện mà họ không tài nào tin tưởng tượng nổi.
“Không phải, anh ấy đang dẫn đường cho chúng ta.” Cô Thu dùng tay dính máu của mình chỉ chỉ: “Xem ra tiếp theo ảnh cổ không thể dẫn đường cho chúng ta rồi.”
Dứt lời, cô ấy đứng dậy phủi phủi tay, rồi quay lại nói với chúng tôi với vẻ mặt hưng phấn: “Xem ra bước tiếp theo sẽ rất thú vị. Dù sao, con đường mà ngay cả ảnh cổ cũng không thể đi được nhất định là cực kỳ nguy hiểm!”
Tôi bối rối nhìn con đường phía trước, chỉ thấy phía trước cũng chỉ có khoảng năm, sáu mét, sau đó có một lối rẽ, đoạn đường ấy làm gì đến nỗi ảnh cổ lại không đi được chứ?
Nhưng cô Thu đã nói đúng, tới đoạn này ảnh cổ liền bất động, nó rúc vào góc và dùng đôi chân nhỏ xoa đầu, trông có vẻ hơi sợ hãi.
Lão Yên cau mày càng chặt hơn: “Bên trong rốt cuộc có cái gì?”
“Chúng ta cứ đi xem là sẽ biết thôi.” Cô Thu lại uống một ngụm rượu, tựa hồ không hề để ý đến nguy hiểm ở phía trước.
Lão Yên lo lắng nhìn về phía cô ấy. Tôi cho rằng lão Yên sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ngờ lão Yên lại bảo cô Thu kiềm chế lại một chút, đừng động một chút là làm tổn hại đến đồ vật trong mộ.
Cô Thu không thèm để ý đến ông ấy, nhanh chóng di chuyển theo hướng có vết máu.
“Quái…” Cô Thu dẫn đầu đi về hướng ngã rẽ, chúng tôi còn chưa kịp đuổi theo, cô ấy đã chạy về với vẻ mặt khó tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận