Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 504

Nghe lão Yên nói như vậy, cô Thu trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, như đang cảnh cáo: Nhóc con, tôi nhớ kỹ rồi đấy, chuyện này chưa xong đâu. Tôi chỉ cảm thấy cổ mình lạnh căm căm, như thể chỉ ngay giây tiếp theo cổ mình sẽ bị cô ấy vặn gãy vậy.
“Trường An sẽ không nói dối, mùi máu này quả thực cũng không phải máu tươi, cho nên vừa rồi chắc chắn có một cỗ thi thể mới treo ở đây.” Lão Yên phân tích.
Tôi vội gật đầu theo lời của ông ấy, còn đi tới dưới gốc cây kia, giơ tay kéo cành cây xuống, mô tả dáng vẻ cỗ thi thể kia đã treo trên cây như thế nào.
Nói được một nửa, tôi đột nhiên kéo một cành cây xuống, nói: “Mọi người nhìn xem, ở đây có vết máu!”
Lão Yên và tất cả những người khác đều chạy tới gần, họ nhìn chằm chằm vào vết máu trên cành cây kia, sắc mặt của mọi người không được tốt lắm.
“Vừa rồi nó đã ở đó, ít nhất là nó đã ở đó trước khi Nha Tử kịp tỉnh lại, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, nó không thể nào biến mất được.” Tôi tiếp tục lên tiếng.
Nói xong, tôi bỗng nhiên nhìn về phía Nha Tử, hỏi anh ta có phải vừa rồi đã nhìn thấy gì hay không, bởi vì vị trí vừa rồi của hai chúng tôi có chút đặc biệt, vừa hay Nha Tử đã hướng mặt về phía này, nếu có động tĩnh gì thì hẳn anh ta có thể nhìn thấy được.
Nhưng Nha Tử lại khẽ lắc đầu, nói mình chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng nghe được động tĩnh gì hết.
Tôi lập tức cảm thấy không thể nào, cho dù thứ kia đã biến mất mà không gây ra tiếng động nào, nhưng ánh mắt của Nha Tử đã hướng về phía này, không thể nào anh ta không nhìn thấy gì cả.
Nhưng trông dáng vẻ của anh ta lại chẳng giống như đang nói dối, mà cho dù có nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên tôi mới không thể hiểu được.
“Nghỉ một lát rồi hãy nói sau.” Lão Yên đã nhanh chóng bỏ cuộc: “Cứ đánh thức người của 303 trước đã.”
Tôi ôm hộp máu trong lòng, hỏi lão Yên chẳng lẽ không cảm thấy hiếu kỳ vì sao tất cả chúng tôi đều ngủ say đến mức không thể thức dậy sao?
Lão Yên nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi: “Có phải cậu đang hoài nghi 303 không?”
Tôi dùng ra ra hiệu cho ông ấy, rồi mới nói: “Đúng vậy, đương nhiên là tôi nghi ngờ bọn họ, đêm qua chúng ta đã ăn thịt bò đóng hộp do chính bọn họ đưa cho!”
Lão Yên không đồng tình và cho rằng dù có thêm thứ gì vào thịt bò đóng hộp thì chúng cũng bị tiêu hoá từ lâu rồi, không có lý do gì phải đợi đến bây giờ mới phản ứng. Hơn nữa, những người ở 303 cũng đều bất tỉnh trên mặt đất nên không thể nào do họ bày trò quỷ được.
Tôi cãi cọ với ông ấy vài câu, lão Yêu đều nói không thể nào, tuy rằng ông ấy không tin tưởng vào nhân phẩm của Lưu Hàn Thu, nhưng ông ấy cũng không tin được tên kia có được thứ lợi hại như vậy.
“Trường An, nếu tên đó có được thứ lợi hại như vậy, chúng ta đã chết từ lâu rồi, cậu có hiểu không?” Lão Yên bình tĩnh nhìn tôi, rồi nói.
Tôi lập tức hiểu ra, Lưu Hàn Thu rất muốn giết chết chúng tôi, nếu ông ta có thể thả thứ này vào người chúng tôi trong lúc không có ai chú ý, căn bản chúng tôi sẽ chẳng sống được đến lúc tiến vào núi Cửu Hoa rồi.
Vừa rồi tôi nhìn thấy lão Yên và những người còn lại hôn mê bất tỉnh, cho dù có cầm dao xẻo từng miếng thịt trên người họ cũng chưa chắc họ đã tỉnh lại, cho nên…
“Tôi biết rồi.” Tôi có chút thất vọng nói, sau đó ngồi xổm bên cạnh Lưu Hàn Thu, trong tay vẫn ôm hộp máu.
Tôi thừa nhận trong lòng có chút thất vọng, nếu có thể chứng minh được chuyện này là do mấy người kia làm, chúng tôi có thể trực tiếp tử hình đám người này ngay tại chỗ, 701 có năng lực này, chỉ cần chúng tôi có đủ chứng cứ.
Tôi không thể quên được chuyện đội trưởng Bạch đã bỏ trốn mười mấy năm, trong đó có 5 năm phải ở trong lăng mộ tối tăm, sau khi ra ngoài bà ấy vẫn không thể xóa bỏ được tội danh của mình. Nhưng bây giờ bởi vì chúng tôi không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời nói của đội trưởng Bạch thì không thể chiếm được lòng tin của mọi người, cho nên mới phải chịu đựng sự sỉ nhục của Lưu Hàn Thu!
“Trường An, hiện tại tôi chưa muốn Lưu Hàn Thu chết.” Lão Yên bỗng nhiên lên tiếng.
Tôi giật mình quay lại, thấy ông ấy đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía mình. Tôi không khỏi giật nảy mình một cái, vừa rồi, tôi quả thực có ý định muốn trực tiếp giết ông ta, hoặc là mặc kệ ông ta, để mặc ông ta tự sinh tự diệt!
Nhưng lời nói của lão Yên chợt khiến tôi nhận ra, Lưu Hàn Thu chưa thể chết được, nếu ông ta mà chết, nỗi oan của đội trưởng Bạch thực sự không thể nào gột rửa được.
“Thực xin lỗi.” Tôi chân thành xin lỗi, lão Yên xua tay nói không có việc gì, người trẻ tuổi luôn để máu nóng xông lên đầu, khi còn bằng tuổi cậu, tôi còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn cậu nhiều.
Tôi cười nhạt một tiếng, cũng đã nghĩ thông, dùng máu từ thi thể kia bôi lên miệng tất cả người của 303 một lượt, sau đó ngồi xem phản ứng của họ như đang xem kịch. Khi họ chuẩn bị lao lên tính sổ với chúng tôi, tôi bèn giải thích nguyên nhân một lượt, khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói.
Sau bao nhiêu cố gắng, chúng tôi đã vượt qua thời điểm đen tối nhất, còn một tiếng nữa trời sẽ sáng, nhưng đừng nói tới người ném xác, ngay cả một cỗ thi thể cũng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận