Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 715

“Nói, Lưu Hàn Thu kêu anh làm gì?” Tôi nghiêm mặt cho đạn lên nòng.
Lúc tôi đến thành phố Bắc Hải làm việc cho lão Yên, ông chủ tiệm đồ cổ có nói là đã nhìn thấy Lưu Hàn Thu, nhưng tôi lại không có để trong lòng, thật không ngờ lại ngã nhào một cái như thế.
Nhưng đối phương chỉ nở một nụ cười quái dị: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành."
Oanh!
Theo lời của gã, ở một nơi cách chỗ này khoảng trăm mét bất ngờ vang lên một tiếng nổ giống như tiếng lựu đạn nổ.
Nụ cười của người này càng thêm cổ quái, sau khi thừa dịp lúc tôi đang bị tiếng nổ mạnh thu hút thì gã đã nhanh chóng bỏ chạy về phía thôn rồi trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
Tôi cắn chặt răng nhưng không đi theo mà lại đi thẳng đến địa điểm nổ.
Nhưng vừa chạy được nửa đường thì tôi đã dừng lại, sau đó phát hiện nơi này thế mà lại có một cái ngã ba đường! Một hàng rào đá thiên nhiên bất ngờ ngăn cách hai nơi, bên trái là nơi tôi vừa đến, bên phải là thôn Phong Thu thực sự.
Bởi vì có chỗ hàng rào đá khổng lồ này, mà chúng tôi đã ở trong thôn Phong Thu nhiều ngày như vậy, nhưng cũng không phát hiện ra rằng thế mà lại có một thôn xóm giống hệt thôn Phong Thu nằm ẩn giấu cách đó không xa.
Thế mà Lưu Hàn Thu lại biết, ông ta không những biết, mà còn lợi dụng nó để tạo ra một cái mê trận, suýt chút nữa đã nhốt tôi vào trong đó.
Tôi cũng không dừng lại quá lâu liền tiếp tục chạy lên, nhưng càng chạy trong lòng lại càng sợ hãi, đây không phải là hướng của miếu Long Vương sao?
Sau khi chạy đến đó, tôi lại phát hiện càng ngày càng có nhiều ngư dân bị kinh động, trên mặt của họ đều là vẻ kinh hoảng, thậm chí có một số người còn chưa kịp mang giày liền cứ thế chạy ra ngoài.
Trước miếu Long Vương, một nhóm ngư dân đang ngây người nhìn chằm chằm vào khu vực cấm, ngay khi vừa kịp phản ứng đã lòng đầy căm phẫn bắt đầu tìm kiếm kẻ cầm đầu!
Tôi không nhìn thấy đám người lão Yên. Chỉ khi tôi bị đám ngư dân giận dữ vây quanh thì bản thân mới phản ứng được cái tên Côn Bố giả kia nói nhiệm vụ hoàn thành là có ý gì.
Gã rõ ràng là đang nhử mồi, mà quả lựu đạn này chắc chắn là do đồng bọn của gã ném, còn lý do chính là vì lúc này.
Trưởng thôn cũng theo đám đông vây quanh lấy tôi mà mắng, ngay cả ngư dân muốn đánh chết tôi cũng bước ra.
"Tối hôm qua miếu Long Vương của chúng tôi có kẻ trộm tiến vào, hôm nay thì bị đánh bom. Chàng trai trẻ, tôi cũng không muốn làm khó cậu, cho nên cậu tự nói đi, đây là ai làm?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào tôi, thoạt nhìn như đang chủ trì công đạo, nhưng trên thực tế là đang ép hỏi.
Tôi đảo mắt một vòng, sau khi xác nhận đám người lão Yên quả thực không có ở phía sau thì tim đột nhiên bị treo lên, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định nói: “Tôi vừa nghe tiếng nổ liền chạy tới, hơn nữa cũng có không ít người nhìn thấy, cho nên chuyện này chắc chắn không phải do tôi làm.”
“Không phải cậu thì cũng là đồng bọn của cậu!"
Không biết là ai kêu lên một câu như thế, khiến cho tất cả mọi người lập tức trở nên tức giận, sau đó tuyên bố phải tìm bằng được đám người lão Yên rồi dùng mạng sống của chúng tôi để dập tắt cơn giận của Long Vương.
Tôi vỗ nhẹ góc áo, thản nhiên nói: "Chúng tôi đến đây để thăm dò hoàn cảnh, cũng chính là thôn Phong Thu. Người đã cho nổ tung miếu Long Vương của các người không phải là chúng tôi mà là những người khác."
“Nhóc con, cậu có bằng chứng không?” Trưởng thôn hỏi.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Không đơn giản chỉ có những người khác thôi đâu, tôi nghĩ trong số các người còn có kẻ trộm, hay là trưởng thôn đoán thử xem tôi vừa chạy từ đâu ra?”
Tôi vừa nói vừa nhìn thoáng qua hướng của 'thôn Phong Thu' giả kia, mặc dù sắc mặt của trưởng thôn có hơi thay đổi, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nói: "Kể từ khi các cậu đến, thôn này chưa từng có một ngày yên bình. Cho dù các cậu là vì cái gì thì các cậu cũng nên sớm rời khỏi đây, cái nơi nhỏ bé này không chiêu đãi nổi các cậu.”
Tôi buồn cười liếc mắt nhìn trưởng thôn một cái, xem ra mục đích của ông ta cũng rất đơn giản, chính là muốn đuổi chúng tôi đi.
Còn việc Lưu Hàn Thu đánh bậy đánh bạ cũng vừa lúc phù hợp với tâm ý của ông ta, thế nên lúc này ông ta muốn thuận nước đẩy thuyền, dù cho tôi có bằng chứng chứng minh quả lựu đạn này không phải do tôi ném thì ông ta vẫn sẽ hất chậu phân này lên người tôi.
Tôi không nói gì thêm về vấn đề này nữa mà chỉ lạnh lùng hỏi bọn họ đám người lão Yên đang ở đâu?
Bởi vì động tĩnh của nơi này lớn như thế, ngay cả cánh cửa của miếu Long Vương cũng bị thổi bay mất một nửa, nửa cánh cửa còn lại đang bị treo ở một bên nên hoàn toàn không thể che được bức tượng nữ ở bên trong kia, như vậy nếu lão Yên đang ở gần đó thì ông ấy không thể không bỏ lỡ cảnh tượng này được.
Bọn họ đều không đến, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là bọn họ đã xảy ra chuyện!
Kể từ khi tôi bước chân vào miếu Long Vương, mọi chuyện ở nơi này đã mất đi khống chế, nếu lại không nhìn thấy đám người lão Yên thì tôi không thể yên tâm được.
Nhưng trưởng thôn lại trả lời: “Làm sao tôi biết người của các cậu đang ở đâu chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận