Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 338

Thương Thần liếc nhìn tôi rồi nói nhanh: “Được, lát nữa tôi sẽ bắn một viên đạn, trong nhất thời chắc chắn có thể làm nó bất động, cậu nhân cơ hội đó chộp lấy cái trống.”
Tôi chửi thầm trong lòng, tại sao mỗi lần loại chuyện như sờ mông hổ này lại rơi xuống người tôi chứ, nhưng tôi cũng biết đây là do không có cách nào khác nên lập tức không nói nhiều mà gật đầu, ngay lúc Thương Thần nổ súng thì lao về phía trước.
Viên đạn lại lần nữa từ từ hòa tan vào ngực của hung thi, tôi cũng đã đến trước mặt nó, nhưng chưa kịp đưa tay ra thì đã nghe thấy một tiếng ùng ục. Nghĩ đến cái hố rộng khoảng một mét vừa rồi, tôi lập tức hét lên: “Nó sắp phun đạn ra!”
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng Thương Thần quát bảo tôi ngồi xổm xuống, mà khi vừa ngồi xổm xuống, tôi đã nghe thấy một trận xé gió từ phía sau truyền đến, sau đó sượt qua da đầu của tôi.
Một viên đạn nữa lại bắn trúng ngực của hung thi, hai viên đạn chồng lên nhau, tiếng ùng ục vang lên một nửa bị cắt đứt, tôi chộp lấy trống nhỏ rồi chạy về.
“Ùng ục !"
Một âm thanh khác lại vang lên, tôi hận bản thân mình không thể mọc thêm hai cái chân nữa.
“Nằm sấp xuống!” Giọng của lão Yên truyền tới.
Tôi ôm trống nằm sấp xuống đất, một viên đạn bay tới trước mặt tôi nửa mét, tạo thành cái hố như lần trước. Do chạy vội nên miệng tôi hé nửa, bùn đầy mùi máu tươi văng vô đầy mình khiến tôi ho dữ dội.
Lần này, không đợi lão Yên lên tiếng tôi đã nằm trên mặt đất lăn hai vòng sang bên cạnh, một viên đạn khác cũng nổ mạnh gần chỗ tôi, cả người tôi suýt nữa đã bị chôn vùi trong đất.
"Á!"
Khi vụ nổ kết thúc, tôi đang định đứng dậy bỏ chạy thì chân lại bị giữ lại, sau đó cả người tôi lơ lửng trên không, đầu đập xuống đất nên không nhịn được kêu lên một tiếng.
"Giữ lấy cái trống!" Ngay lúc bị hung thi túm lấy, tôi dùng hết sức ném cái trống ra, cũng không quan tâm là ai bắt được, tôi lập tức rút dao găm từ bên eo ra đâm thẳng vào phần ngực đã bị ba viên đạn bắn thành lỗ thủng của hung thi.
Chuyển động của hung thi dừng lại trong giây lát, tôi nhân cơ hội dùng hai chân dẫm dẫm thoát khỏi sự khống chế của nó, sau đó lăn vài vòng rồi được đám người lao Yên đỡ dậy.
Nhưng hung thi lại nhanh chóng có phản ứng lại, nhảy một cái đã đứng ngăn giữa tôi và lão Yên, đôi bàn tay lớn quá mức của nó nắm lấy cánh tay lão Yên, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cánh tay của lão Yên đã bị trật khớp.
"Chết tiệt, thứ này là cái quái gì vậy chứ?"
Tôi quát lên, trên người không có vũ khí nên đành dùng tay không đánh hung thi, nhưng tay vừa vươn được nửa đường thì đã bị hung thi chặn lại.
Đang lúc tôi lo lắng không biết nên làm gì thì lão Yên đã tức giận, tôi thấy ông ấy lấy ra một cây ngân châm mà tôi chưa từng thấy trước đây từ bên eo đâm vào hung thi. Nhưng bởi vì một tay còn đang bị hung thi khống chế, nên ngân châm hoàn toàn không có đâm đúng chỗ.
"Ngân châm đánh huyệt cũng không phải để con dùng như vậy, Tiểu Yên, mấy năm nay con không hề luyện tập phải không!" Một thanh âm ôn hòa truyền đến.
Tôi khó khăn quay lại thì thấy đội trưởng Bạch đang nhìn lão Yên, trong mắt có chút thất vọng.
Không biết từ lúc nào trong tay bà ấy đã kẹp mười mấy cây ngân châm sắc nhọn dài hơn mười centimet, trông giống như những chiếc ngân châm mà lão Yên lấy ra, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn hẳn.
Bà ấy rời ánh mắt của mình từ lão Yên sang hung thi, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, nhưng cũng tràn ngập sát ý: “Học trò với đồ tôn của tao là người mà mày có thể bắt nạt được sao?"
Nói xong, bà ấy vừa động tay, tám cây ngân châm đã bay ra cắm vào huyệt Phong Trì, Nội Quan, Uy Trung cùng với huyệt trước đầu mũi của hung thi với tốc độ gần như mắt thường không thấy được, sau đó nó liền ngừng cử động.
Sau khi tôi và lão Yên thoát khỏi sự khống chế của nó thì ngồi bệt dưới đất thở hổn hển, lão Yên vặn lại cánh tay bị trật khớp của mình, lúc này mới nhìn đội trưởng Bạch đầy phấn khích: “Thầy ơi, thầy hồi phục rồi?"
“Bị con chọc tức đến hồi phục luôn." Đội trưởng Bạch liếc nhìn ông ấy, nhẹ nhàng nói: “Ngân châm đánh huyệt là tay nghề kiếm cơm của thầy. Lúc trước là tự con quấn lấy thầy đòi học, sao nào, thầy không ở bên cạnh nên con đã lười biếng rồi à? Ngần ấy năm cũng chả thấy con tiến bộ hơn chút nào cả."
Bình thường những lời này đều là lão Yên dùng để dạy dỗ chúng tôi, bây giờ đến lượt ông ấy bị đội trưởng Bạch dạy dỗ đến mức không dám nói lời nào, nhưng vẻ mặt ngược lại còn vô cùng tiếp thu.
Sau khi đội trưởng Bạch nói xong, ông ấy liên tục gật đầu: "Không tồi không tồi, thầy à, thầy nói rất đúng, lúc trước thầy đột nhiên biến mất nên con cũng không học được tinh túy của ngân châm đánh huyệt. Lần này thầy trở về, nhất định phải dạy dỗ con thật tốt."
“Miệng lưỡi vẫn trơn tru như vậy." Đội trưởng Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Mấy năm thầy mất tích, con … chắc là đã rất khó khăn đúng không. Những người đó có làm khó con không?"
“Bọn rùa rụt cổ chỉ có chút bản lĩnh làm nội bộ lục đục đó sao có thể khiến con sợ được?” Lão Yên cười cười, nói: “Thầy nhìn xem, không phải con đã trở thành chủ nhiệm của 701 rồi sao? Những kẻ đó căn bản chả làm được trò trống gì đâu.”
Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, nói: "Vất vả cho con rồi."
Tôi cảm thấy kỳ lạ, mặc dù hồi đó mọi người ở 701 đều làm khó lão Yên, nhưng bây giờ ông ấy cũng đã là chủ nhiệm rồi, sao lại gọi các đồng đội trong bộ phận của mình là con rùa rụt cổ? Vậy chẳng phải là mắng luôn cả chúng tôi sao?
Nhưng trước khi tôi kịp hiểu rõ thì đội trưởng Bạch đã xua tay: “Ngân châm đánh huyệt mặc dù tinh diệu, nhưng hung thi này đã uống máu của hàng ngàn người và ở lại nơi có oán khí sâu nặng này hàng ngàn năm. Cho dù có ngân châm của tôi thì cũng không thể khống chế được nó lâu đâu, nên chạy thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận