Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 273

Lý thuyết này nếu đặt ở hiện tại thì trông có vẻ rất đơn giản, bởi vì phần lớn thủy ngân đều được cấu tạo từ thủy ngân đơn, còn đồng thì hoạt động mạnh hơn thủy ngân, khi tiếp xúc sẽ phát sinh xảy ra phản ứng nổ mạnh.
Nhưng ở thời cổ đại, con người căn bản không có kiến ​​thức như vậy, chỉ có một số rất ít người do cơ duyên trùng hợp mới phát hiện ra được những quy luật như này, mà những người này phần lớn đều sẽ bị người có thân phận tôn quý bắt đi, bởi vậy chủ nhân của lăng mộ có thể sử dụng lưu li hỏa này khẳng định không phải là người tầm thường.
Lão Yên nghe thấy lưu li hỏa thì cũng cau mày: "Lão Cố này, ông vẫn nên tìm đường khác để vào thì hơn! Nếu phân tích của tôi chính xác thì lăng mộ này có lẽ là từ thời Chiến Quốc. Khi đó cho dù dùng lưu ly hỏa thì cũng sẽ không ổn định, hơn nữa đã hơn ngàn năm trôi qua, ai biết được lưu li hỏa đã trở thành cái dạng gì, lỡ đâu chạm vào liền nổ là xong đời.”
"Ừ, tôi cũng có băn khoăn như vậy, chỉ là khe hở này vừa lúc bị kẹt giữa hai ngọn núi, muốn tìm con đường khác cũng không dễ. Ông có ý kiến nào không?" Cố Thuận Chương dường như đang khảo sát hiện trường, tôi có thể nghe thấy vài âm thanh ồn ồn.
Lão Yên cầm lấy bức ảnh, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: "Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt tay từ hố chôn."
- Giải thích, Hố chôn là nơi đặt những đồ vật có giá trị bên cạnh thi thể của một quan chức cấp cao hoặc hoàng đế khi họ qua đời, người ta tin rằng họ vẫn có thể sử dụng những đồ vật này sau khi chết. Hết giải thích.
"Hố chôn?" Cố Thuận Chương lặp lại từ này, dường như đang suy xét, một lúc sau ông ấy mới trả lời: "Đây quả thực là một nơi tốt để xuống tay, được, tôi đi bàn bạc một chút, có tin tức sẽ liên lạc lại với ông sau."
Nói xong, đối phương lập tức tắt bộ đàm, bên này lão Yên sau khi buông bộ đàm xuống thì lại cầm ảnh chụp so sánh với hơn năm mươi chư hầu và đế vương đã được sàng lọc, nhưng so sánh tới so sánh lui vẫn không tìm ra được thân phận thích hợp của chủ nhân ngôi mộ.
"Lão Yên, đã một ngày một đêm ông không ngủ rồi, ăn sáng xong thì nghỉ ngơi một lát đi. Chờ khi hố chôn được khai quật sẽ có thêm nhiều thông tin, đến lúc đó xem cũng không muộn." Tôi nhìn thấy trong mắt lão Yên đầy tơ máu, trực tiếp giật lấy bức ảnh từ trong tay ông ấy: "Bây giờ dù có tìm thế nào cũng không thể xác nhận được. Ông làm việc vô ích này để làm gì?"
Lão Yên cũng không tranh với tôi mà chỉ nhéo nhéo giữa mày: “Tôi cũng biết là vô ích, nhưng không biết tại sao trong lòng tôi luôn cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cậu còn nhớ cô Tứ đã nói gì không?”
"Đương nhiên nhớ rõ, lúc đó anh ta nói tương lai sẽ không được yên bình, nhưng mấy tháng nay cũng đâu có chuyện gì xảy ra, có lẽ anh ta chỉ tùy tiện nhắc tới thôi." Tôi thản nhiên nói.
Lão Yên lấy ra một điếu thuốc, rít hai hơi, trong người hơi có chút tinh thần, ông ấy lại cầm bức ảnh lên vuốt ve mấy cái: “Cô Tứ không bao giờ nói chuyện thừa thãi, cậu ta nói lời này tức là sẽ có chuyện rối loạn xảy ra. Mới an tâm được mấy tháng thì đột nhiên lại nổ ra một lăng mộ lớn, tôi luôn cảm thấy đây chính là chuyện không yên bình mà cậu ta đã nói!"
“Nhưng đội khảo cổ quốc gia cũng đã tiếp nhận rồi, hiện tại ông cũng chỉ có thể đợi thôi.” Tôi xòe tay ra.
Lão Yên ừ một tiếng, dập tắt điếu thuốc mới hút được vài hơi, sau đó nhét bức ảnh vào trong ngực rồi dặn dò tôi: “Tôi nhắm mắt một chút, bộ đàm có tin tức thì lập tức kêu tôi.”
“OK!” Tôi ừ một tiếng rồi đứng canh giữ cạnh bộ đàm.
Nhưng việc khai quật hố chôn cũng là một công trình lớn, tôi đợi cả một buổi sáng cũng không đợi được Cố Thuận Chương gọi đến, định ăn chút gì đó lót bụng rồi mới quay lại canh tiếp.
Tích tích tích ...
Nhưng vừa đi tới cửa thì một trận âm thanh từ bộ đàm dồn dập vang lên, tôi vừa nhấc máy, giọng nói hưng phấn của đối phương đã truyền đến: "Lão Yên, lần này chúng ta xem như nhặt được bảo bối rồi!"
"Giáo sư Cố?" Tôi hô lên một câu, đối phương vừa nghe không phải lão Yên thì vội hỏi tôi ông ấy đang ở đâu.
Tôi đặt bộ đàm xuống chuẩn bị đi tìm.
Ai ngờ bên này tôi còn chưa di chuyển thì lão Yên đã xông đến: “Lão Cố, có phải có tiến triển gì không?”
"Đúng vậy, đội khảo cổ quốc gia đã bắt đầu khai quật hố chôn phụ cận, mới khai quật được một phần ba đã khai quật được một số lượng lớn di tích văn vật, điều kiện giám định tại hiện trường có hạn. Tôi chuẩn bị gửi một số bức ảnh về. Phía bên ông có thể hỗ trợ giám định cùng với tôi được không.” Cố Thuận Chương kích động nói, cho dù cách một dòng điện tôi cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hưng phấn của ông ấy.
Lão Yên gật đầu mà không hề nghĩ đến việc đối phương sẽ không nhìn thấy bộ dáng gật đầu của mình, mãi đến khi tôi nhắc nhở, ông ấy mới cười ha hả đáp lại Cố Thuận Chương, bảo đối phương mau gửi ảnh qua.
Chờ bên kia cúp máy, tôi khó hiểu hỏi lão Yên, là dạng di tích văn vật nào mà ngay cả đội khảo cổ quốc gia cũng không thể giám định được, phải cần sự giúp đỡ từ 701?
Cho dù Cố Thuận Chương nói rất hàm súc, đẩy lý do không thể giám định được lên điều kiện ở hiện trường, nhưng chẳng lẽ nếu điều kiện khai quật mộ cổ không tốt thì không giám định được sao?
Lão Yên cười một tiếng: "Lão Cố làm việc rất thận trọng. Những gì khai quật được bây giờ chắc chắn có tầm quan trọng rất lớn. Ông ấy không dám tự mình đưa ra kết luận nên mới đẩy lên người 701 chúng ta."
Tôi có chút cạn lời, thân là đội trưởng đội khảo cổ quốc gia, kiến ​​thức chuyên môn của Cố Thuận Chương hẳn là rất vững, nhưng khi làm việc lại có chút do dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận