Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 598

Bùm! Bùm!
Theo hai tiếng nổ mạnh kịch liệt, một trận cuồng phong bao phủ mà đến, lạch cạch nện vào người, quần áo vất vả lắm mới khô được một chút trong nháy mắt tất cả đều ướt đẫm.
Một lũ điên!
Tôi vừa nghĩ đến vị trí của hai người bọn họ liền biết bọn họ muốn làm gì.
Hai quả lựu đạn của Dạ Tinh có thể làm cho phương hướng dòng nước xuất hiện biến động ngắn ngủi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu Hàn Thu sẽ bị dòng nước thay đổi phương hướng mà đẩy qua phía Trường Không bên kia.
Đến lúc đó chỉ cần đưa tay bắt lấy ống thép, Trường Không liền có thể kéo ông ta lên.
Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới Đồ Tể!
Một cơn giận dâng lên trong lòng tôi, trước khi Đồ Tể nhảy xuống, Trường Không với Dạ Tinh nghĩ như thế nào thì tôi không biết, nhưng hiện tại bọn họ còn không cần cân nhắc xem thử Đồ Tể có thể lên khỏi nước được không.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lưu Hàn Thu đã thuận lợi cầm lấy ống thép, Trường Không đang cố gắng kéo ông ta lên, mà bên kia Dạ Tinh cũng nhẹ nhàng thở ra, cả người ướt sũng ngồi ở trên sàn nhà, bọn họ ai cũng không nhìn Đồ Tể đã mất tăm mất tích.
“Đồ Tể, anh nghe thấy không?”, Tôi quỳ rạp trên sàn nhà cao giọng kêu to, nhưng tôi biết đều vô ích thôi, anh ta căn bản không nghe thấy giọng nói của tôi.
Mặt nước dần dần lắng xuống và luân chuyển trong một không gian nhỏ bé như vậy, nhưng Đồ Tể đã biến mất trong hư không...
Bên kia Dạ Tinh thật vất vả mới kéo được Lưu Hàn Thu, hai người đều đang ngồi ở chỗ đó thở hồng hộc, nghe được tiếng kêu của tôi, bọn họ chỉ hơi nhấc mí mắt một chút, sau đó liền không có phản ứng gì khác.
Trong cơn giận dữ tôi chất vấn bọn họ chẳng lẽ không lo lắng cho Đồ Tể sao?
Lưu Hàn Thu không chút đỏ mặt nói ông ta là chủ nhiệm của 303, Đồ Tể liều chết cứu ông ta là việc nên làm.
Tôi tức giận nói: “Ông nói không sai, nhưng dù anh ta cứu ông thì cũng không có nghĩa là mạng của anh ta không quý bằng Lưu Hàn Thu ông, ông căn bản không quan tâm đến mạng sống của cấp dưới mình, Khoái Đao lúc trước như thế, hiện tại Đồ Tể cũng như vậy, ông rốt cuộc xem bọn họ là gì?”
Lưu Hàn Thu không trả lời, nhưng vẻ mặt của ông ta đã nói cho tôi biết, trong mắt ông ta chỉ có mạng sống của chính mình là quan trọng, còn mạng sống của những người này thật sự không tính là gì.
Tôi miễn cưỡng đè nén cơn giận: “Đồ Tể mang theo bình khí đi xuống, hiện tại nhất định còn sống, chúng ta phải tìm được anh ta.”
“Nước chảy xiết như thế, dù có tìm cũng vô ích thôi.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Tinh vang lên.
Tôi không thể tin nhìn về phía cậu ta, ấn tượng của tôi đối với cậu ta kỳ thật không tệ, thật không ngờ cậu ta lại dễ dàng nói ra lời như vậy.
“Ha ha.” Tôi cười một tiếng trào phúng, sau đó dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, tôi đeo mặt nạ dưỡng khí vào, không để ý sinh tử mà nhảy xuống.
Đó là một mạng sống và tôi không thể làm ngơ.
Đáy nước lạnh lẽo, cho dù cách mặt nạ dưỡng khí tôi cũng có thể cảm nhận được cảm giác lạnh thấu xương, tôi chìm xuống đáy nước, hướng về phía Đồ Tể nhanh chóng bơi qua.
Dựa theo thời gian mà tính toán, mặt nạ dưỡng khí của anh ta hẳn là còn có một ít dự trữ, chỉ cần trước khi hết dưỡng khí tìm được anh ta, liền có thể cứu anh ta!
Tôi vặn đèn pin trên đỉnh đầu, xuyên qua kính bảo hộ nhìn về phía đáy nước, đáy nước đen tuyền lại không chảy xiết như bên ngoài, ngược lại lại vô cùng yên ắng.
Sự yên ắng này làm tôi lo lắng... giống như có một con thú hoang ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện và giáng cho tôi một đòn chí mạng.
Không đúng, nếu yên ắng như vậy, làm sao Đồ Tể có thể biến mất?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ở dưới nước cũng có thể nhìn thấy tình huống phía trên, lúc Dạ Tinh ném lựu đạn xuống Đồ Tể hẳn là có thể đoán được ý đồ của bọn họ, chỉ cần trở về trước khi uy lực lựu đạn biến mất, liền có thể bảo vệ mình một mạng.
Tôi nghi hoặc nhìn lại bốn phía: Chẳng lẽ lúc lựu đạn vang lên anh ta đã bị văng tới nơi khác?
Đó là khả năng lớn nhất.
“Cái gì đấy?” Tôi đột nhiên quay đầu lại.
Ngay vừa rồi, có một bóng đen dán vào thân thể của tôi bơi qua, cách mặt nạ dưỡng khí cái loại cảm giác trơn ngấy này vẫn làm cho tôi kinh hãi.
Tôi nắm chặt con dao găm, nhưng đang ở trong nước nên loại cảm giác lơ lửng vô lực này khiến tôi cảm giác bất an.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi đều có thể cảm nhận được dưỡng khí đang biến mất, nhưng cái bóng kia giống như ảo giác của tôi vậy.
Biến mất sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Tôi không hề do dự, tiếp tục bơi về phía trước, nhưng tôi vừa động, cái loại cảm giác trơn ngấy này lần nữa tập kích vào trong lòng.
Tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn trong lòng, bất động thanh sắc siết chặt con dao, giả vờ như vô tri tiếp tục bơi về phía trước.
Quả nhiên, thứ quỷ quái này vẫn đi theo tôi, cứ mỗi khi tôi có dấu hiệu dừng lại là nó liền biến mất không thấy, điều này làm cho tôi rất đau đầu.
Hơn nữa tôi còn phát hiện một chuyện khiến người ta cảm thấy kinh khủng, chính là thứ này tựa hồ đang đẩy tôi đi về một nơi, lộ trình của tôi đã không thể tự mình khống chế được nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận