Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 267

"Sao có thể được? Ngay từ đầu tôi đã không có cảm giác nào cả." Tôi phản bác.
Lão Yên cũng không biết sao lại như vậy, chỉ nói bây giờ đúng là đã đến giai đoạn cuối, bảo tôi phải lựa chọn giữa việc dùng lửa đốt vết loét hình mặt người hay mạo hiểm chờ đợi phương pháp giải độc.
"Cô Thu và Côn Bố đâu?" Tôi không trực tiếp đưa ra lựa chọn mà hỏi.
"Bọn họ đang đi tìm cách, vẫn chưa trở về." Lão Yên nói.
Tôi suy nghĩ rồi hỏi ông ấy tôi đã trở về 701 được bao lâu rồi.
"Hai ngày." Câu trả lời của lão Yên khiến tim tôi chìm xuống đáy, không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy, lại nhớ tới lão Yên từng nói thời gian phát tác của tôi cũng chỉ trong một hai ngày này...
“Nghĩ kỹ chưa?” Lão Yên thúc giục: “Càng về sau sẽ càng chịu khổ nhiều hơn.”
Nghe giọng nói thúc giục của ông ấy, tôi chợt bình tĩnh lại: "Lão Yên, tôi muốn đợi nhóm Côn Bố trở về."
Lão Yên thở dài: "Được rồi, nhưng chỉ cho cậu một giờ, nếu bọn họ vẫn không trở lại thì cậu phải chấp nhận phương pháp đốt chết vết loét hình mặt người."
"Hì hì!"
Lão Yên vừa dứt lời, tiếng cười quái dị lại vang lên, vẻ mặt tôi cứng đờ, chỉ cảm thấy sau lưng đau rát như lửa đốt.
"A!"
Cơn đau dữ dội khiến tôi hét lên một tiếng chói tai, theo bản năng co rúm người lại, nắm lấy tay lão Yên hỏi tình huống bây giờ là như thế nào.
"Nó đã thành tinh." Giọng điệu lão Yên nghiêm túc một cách khác thường.
"Thành tinh?" Tôi sửng sốt, tôi biết vết loét hình mặt người, nhưng lại chưa từng nghe đến khái niệm "thành tinh", bộ vết loét hình mặt người trông không giống đã thành tinh rồi à?
Lão Yên không giải thích mà lập tức ra lệnh cho Nha Tử chuẩn bị dụng cụ.
"Cần một bếp than nóng, đèn cồn, kim nhỏ và băng gạc. Đi nhanh lên." Giọng nói của lão Yên gấp gáp, sau khi ông ấy nói xong, tôi lại nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập hơn, hẳn là Nha Tử đang lao ra ngoài.
Tôi nắm lấy tay lão Yên, không khống chế được mà run rẩy: "Lão Yên, nếu tôi không thể chịu được thì làm sao bây giờ?"
"Cậu nhất định phải chịu được!" Lão Yên nắm lại tay tôi: "Nếu không thể chịu nổi thì hãy nghĩ đến cha cậu. Tôi nghe đội trưởng Trần nói cha cậu vì cậu mà phạm phải điều cấm kỵ, tuổi thọ bị giảm mất mấy chục năm, cậu chỉ có chút chuyện này mà đã không thể chịu đựng nổi, cậu có xứng đáng với ông ấy không?”
Không ngờ đội trưởng Trần còn nói chuyện của cha tôi cho lão Yên biết, nhất thời tôi không biết nên nói cái gì, bởi vì trong lòng tôi biết ông ấy nói đúng, cha tôi vì tôi nên mới chết.
Dùng cách nói của ông ấy là chỉ cần tôi có thể sống sót, đừng nói bắt ông ấy ăn thịt người chết, dù có giết người thì ông ấy cũng sẽ làm, cho nên cho đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với cha mình, nếu không phải do tôi, bằng vào bản lĩnh của ông ấy hẳn là sẽ sống rất vui vẻ thoải mái.
“Tôi biết rồi, chuẩn bị đi.” Tôi im lặng gật đầu, không thể nói tiếp lời từ chối nào nữa.
Nha Tử nhanh chóng chuẩn bị đủ mọi thứ, thậm chí tôi còn có thể cảm nhận được độ nóng của bếp than.
"Lão Yên, ông định cứ thế này mà đốt à?" Nha Tử do dự nói.
Lão Yên ừ một tiếng, nói không thể tiếp tục trì hoãn được nữa, lỡ để chất độc tích tụ lâu ngày mà vẫn chưa loại bỏ vết loét hình mặt người, trước chưa nói mắt tôi có khỏi được hay không, có khi còn sẽ xuất hiện thêm những biến chứng khác.
"Trường An, cậu cố chịu đựng, nhất định phải vượt qua, hiểu không?" Lão Yên nhấn mạnh lần nữa.
Tôi gật đầu, nằm thẳng xuống giường, nắm lấy một góc chăn nhét vào miệng, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.”
"Cố chịu đựng!"
Lão Yên hô lên, sau đó tôi ngửi thấy mùi thịt cháy, tiếp theo là cơn đau nhức dữ dội.
Mồ hôi nháy mắt rơi thành từng giọt lớn, cảm giác nóng rát xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, tôi nhịn không được đã rên rỉ thành tiếng.
"Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, cậu nhất định phải chịu đựng!" Lão Yên nói rồi bảo Nha Tử đè tôi lại, than nóng không ngừng đốt lên người tôi, vết loét hình mặt người phát ra âm thanh chi chi, nghe rất đau đớn, nhưng lúc này tôi không còn quan tâm nữa, trong đầu tôi chỉ còn mỗi cơn đau mà thôi.
"Dừng, dừng lại..." Tôi phát ra âm thanh mơ hồ từ trong cổ họng.
Lão Yên nghiêm khắc nói: “Không được, nhất định phải đốt chết hoàn toàn, nếu không những đau đớn cậu chịu nãy giờ sẽ trở nên vô ích.”
“Không, dừng lại, tôi, tôi không chịu nổi nữa.” Tôi khàn giọng gầm lên, chỉ muốn cơn đau này nhanh chóng dừng lại chứ không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì khác nữa.
"Trường An cậu phải ráng chịu đựng." Giọng Nha Tử gần như sắp khóc luôn rồi.
Nếu không phải do đau đến mức không nói được lời nào thì tôi đã cười nhạo cậu ta. Người chịu đau là tôi còn chưa có khóc đâu đấy.
Xèo …..
Lại một tiếng xèo xèo của thịt nướng trên đĩa sắt vang lên, kèm theo đó là tiếng hét quái dị khiến tôi chỉ muốn chết đi cho xong.
"Làm ơn, dừng lại, mau dừng lại." Đầu óc tôi đã trở thành một khối bột nhão, chỉ có thể cầu xin lão Yên.
Nhưng ông ấy lại không cho tôi bất kỳ cơ hội nào, bảo Nha Tử đè chặt tôi xuống, ấn từng cục than nóng hổi lên người tôi, không cần nhìn cũng biết trên lưng tôi giờ đây đã không còn một miếng thịt nào là lành lặn cả.
"Lấy kim!"
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngay khi tôi nghĩ lão Yên sẽ đốt chết tôi thì cuối cùng ông ấy cũng lên tiếng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người ướt đẫm mồ hôi nằm trên giường, cảm giác như mình đã thoát được một kiếp.
"Tiếp theo sẽ càng đau hơn, cậu phải ráng chịu đựng." Lời nói của lão Yên khiến tôi vừa thả lỏng lại căng thẳng trở lại.
Tôi túm lấy chăn, vùi toàn bộ đầu vào đó: “Đến đi! Chút đau đớn này chả là gì cả.”
"Giờ thế mà lại rất có cốt khí, vừa rồi cậu hét lên không giống một thằng đàn ông chút nào. Lão Yên cất tiếng trêu ghẹo, tôi chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được một cơn đau thấu tim gan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận