Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 213: Cây Rắn

Tôi lắc đầu: “Không phải nó giống cái cây, mà là cái cây này sinh ra để giành cho nó…”
“Ý của cậu là gì?” Nha Tử nắm chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi chỉ vào cái cây to lớn nói: “Cái cây này tên là cây rắn, nó cùng sinh ra và lớn lên bên cạnh con rắn khổng lồ kia…”
“Không đúng, sao có thể là cây rắn được chứ?” Nha Tử xen ngang lời của tôi: “Cây rắn mà tôi biết chủ yếu sinh sống tại Châu Phi, nó có hình dạng như một quả dứa lớn, cao chừng mười thước, có cành như một cái ống trụ, trông chẳng khác nào một con rắn, vì thế nó mới được gọi là cây rắn.
Đương nhiên, sở dĩ nó có tên như vậy cũng xuất phát từ truyền thuyết, loại cây rắn này sẽ ăn thịt người.”
Nha Tử chỉ vào cái cây trước mặt, nói với vẻ hoài nghi rằng đây không phải là cây rắn, không thể bởi vì có con rắn quấn quanh cây mà gọi nó là cây rắn được, đúng không?
“Cái cây này khác với loại anh vừa nhắc tới.” Tôi vẫn lắc đầu, đương nhiên tôi biết tới loài cây rắn mà Nha Tử đã nói tới, nhưng đó không phải là loại tôi đang nói đến.
Cây rắn mà tôi muốn nói đến là thứ mà tôi đã đọc được trong tập Phá Quân của Tinh Quan Yếu Quyết , loại cây rắn thực ra không có hình dạng cố định, sở dĩ có cái tên đó là vì nó sống cùng với loài rắn khổng lồ.
Khi rắn khổng lồ còn nhỏ, bên cạnh nó sẽ có một cái cây như vậy, rắn khổng lồ non sẽ lấy thân cây làm hang, theo thời gian, rắn và cây sẽ hòa cùng một thể, những lúc không phải đi kiếm ăn, nó sẽ nằm trên cây để nghỉ ngơi.
Mà phần lớn những loài cây có thể làm bạn với rắn khổng lồ đều dùng để giữ mộ, bởi vì chúng được con người cố tình trồng ở đó, nhìn từ góc độ này, có lẽ chúng tôi đang tới gần khu lăng mộ rồi!
“Nhất định đừng đánh động tới rắn khổng lồ.” Tôi giải thích lai lịch của cây rắn, rồi dặn dò mọi người: “Cũng cố gắng đừng động vào cái cây kia, một khi thân cây di chuyển, rắn khổng lồ cũng sẽ thức tỉnh theo.”
“Nếu có gió mạnh thì sao?” Nha Tử đang túm tay tôi đột nhiên siết chặt.
Xào xạc…
Anh ta vừa dứt lời, một trận gió núi không biết từ đâu thổi tới, khiến ngọn cây rung động xào xạc, lão Yên lập tức vỗ vào trán Nha Tử: “Cái miệng quạ đen của cậu, có thể đừng nói gì nữa được không?”
“Mọi người mau lùi lại phía sau!” Tôi vừa kéo Nha Tử vừa nói nhỏ, tất cả chúng tôi cùng chậm rãi lùi lại sau một hòn đá nhô cao, căng thẳng nhìn vào gốc cây lớn, hay nói chính xác hơn là con rắn khổng lồ đang quấn quanh thân cây.
Cô Thu đã rút súng lửa ra, trông vẻ mặt hưng phấn của cô ấy, có vẻ như đang mong chờ rắn khổng lồ tỉnh lại.
Tuy nhiên, tiếng lá cây đong đưa xào xạc nhanh chóng dừng lại, con rắn khổng lồ kia cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Thu, súng phun lửa này của cô có thể hạ gục được rắn khổng lồ không?” Lão Yên thấy nguy hiểm tạm thời qua đi, từ từ móc một điếu thuốc ra, nhưng ông ấy không châm lửa, thay vào đó, ông ấy đặt điếu thuốc trong tay xoa tới xoa lui, tiếp đó đưa điếu thuốc sát lên mũi và ngửi.
Cô Thu lắc đầu: “Nhìn kích thước của con rắn khổng lồ này, cùng lắm súng phun lửa cũng chỉ có thể khiến nó đau đớn một chút mà thôi, nếu không tôi đã ra tay từ lâu rồi, sao còn phải ngồi đây chờ chứ.”
“Đến ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, chẳng lẽ chúng ta cứ ở đây đợi mãi sao? Trường An, cậu cũng phát hiện ra nơi đó nhất định là cửa mộ rồi phải không?” Lão Yên bỏ chút lá thuốc lá vào miệng nhai, ông ấy chỉ vào một tảng đá cách cái cây hai mét, tảng đá kia ít nhất cũng phải cao một mét.
Tôi gật đầu, tảng đá lớn như vậy, khi vừa đặt chân tới đây tôi đã nhìn thấy rồi, nhưng khi ấy sự chú ý của tôi đã bị con rắn khổng lồ thu hút, cho nên tôi đã tạm thời đặt tảng đá sang một bên.
“Muốn vào trong, nhất định phải cho nổ tung tảng đá kia, nếu làm thế rắn khổng lồ ngủ bên cạnh chắc chắn sẽ tỉnh lại, việc này khó nhằn đấy.” Lão Yên xoa xoa điếu thuốc, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên.
“Không phải Côn Bố có thể dùng độc sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn giữ im lặng trong đội là Côn Bố, chỉ thấy anh ta nhìn chằm chằm vào con rắn khổng lồ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không nghe thấy lời tôi nói.
Cô Thu trả lời thay cho anh ta: “Con rắn lớn tới như vậy, phải dùng tới bao nhiêu lượng độc mới đủ chứ? Làm sao Côn Bố có thể mang theo một lượng lớn chất độc như vậy bên mình? Mà rắn chứ có phải cái bát đâu, đâu thể cứ đổ độc vào là xong.”
Thấy phía trước không còn đường nào nữa, chúng tôi mặt ủ mày ê ngồi xổm tại chỗ, trong khi Nha Tử yên lặng nhìn chằm chằm vào con rắn khổng lồ, anh ta đã nói với tôi: “Hay là chúng ta đi tìm một con đường khác đi?”
“Thực ra cũng có thể thử cách này.” Nói rồi tôi nhìn khắp bốn phía xung quanh, chỉ vào một ngọn núi nhô ra cách đó không xa và nói: “Các anh nâng tôi lên, để tôi nhìn thử xem.”
Côn Bố và lão Yên hợp lực nâng tôi lên, tôi lấy kính viễn vọng ra và cẩn thận quan sát toàn bộ sườn núi, sự ngạc nhiên trong lòng tôi càng lúc càng dâng cao.
“Nhìn thấy cái gì thế?” Lão Yên ngẩng đầu lên, hỏi một câu.
Tôi cầm lấy kính viễn vọng, khoa tay múa chân một chút: “Toàn bộ sườn đồi trông giống như một con tằm, còn tảng đá kia… là đuôi của con tằm.”
Lão Yên kích động xoa tay, nói nhất định là đúng rồi, mộ của Tàm Tùng ở ngay sau tảng đá kia thôi!
Nhưng tôi không lạc quan như vậy, thông qua quan sát vừa rồi, tôi phát hiện ở đây không còn con đường nào khác. Nếu tôi đoán không sai, lối vào lăng mộ nọ chỉ nằm ở hai nơi, một là miệng tằm, hai là đuôi tằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận