Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 621

Nha Tử bĩu môi, nói làm sao anh ta biết tôi sẽ đột nhiên tấn công, làm gì có đủ thời gian để tránh chứ, mệt thay vừa nãy khi rơi xuống anh ta còn làm đệm lưng cho tôi.
Nói xong câu đó, chắc là anh ta thấy tôi có hơi xấu hổ nên nói thêm may mà cái tát không quá nặng.
Nghe anh ta nói vậy khiến tôi càng xấu hổ hơn.
Sở dĩ anh ta không tránh hẳn là vì tin tưởng tôi, giống như vừa nãy tôi tin tưởng anh ta vậy.
Nhưng anh ta không ngờ tôi lại thật sự tát thẳng vào mặt mình, nhưng mà tôi lại không nhớ gì cả, chỉ nhớ là mình đã vẫy tay thôi.
Nha Tử buồn cười nói: “Cậu còn không thừa nhận à? Nhưng lúc đó đúng là cậu có chút điên cuồng. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
“Không có, đây là nơi nào vậy?” Tôi chán nản lắc đầu, cảm giác đáp án ở ngay trước mắt nhưng lại không bắt được thật là khó chịu.
Nha Tử nhún vai, thản nhiên chiếu đèn pin rồi nói ai biết được trời tối đen thế mà. Nhưng cũng không có gì nguy hiểm, nếu không hai chúng ta, những kẻ ngốc không có phòng bị, khi ngã xuống đã biết được kết cục rồi.
Tôi vỗ vai anh ta: “Đừng thiếu cảnh giác!”
“Nếu vừa rồi cánh cửa đó không mang lại cho tôi cảm giác không có chút nguy hiểm nào thì hai chúng ta đã không ngã xuống như thế này.” Nói xong, tôi chợt nhớ tới hỏi Nha Tử xem anh ta có bị thương khi rơi xuống không?
Anh ta cười khúc khích và kêu tôi nhìn lên. Khi tôi nhìn lên, tôi nhận ra rằng cánh cửa cách đầu tôi chưa đầy hai mét.
Tôi ấp úng nói: "Đây có phải là tầng năm không?"
"Chúng ta nhìn một chút trước đi." Nha Tử phủi nhẹ bụi bặm trên người, cầm đèn pin đứng dậy.
Vừa nói xong những lời này, Nha Tử lại ngồi xuống, kèm theo một tiếng hét kinh hoàng.
Anh ta nắm lấy tay tôi, run rẩy nói: “Tôi, có phải tôi đã nhìn nhầm không?”
"Anh đã thấy gì thế?" Tôi véo mạnh vào cánh tay anh ta, hy vọng anh ta có thể bình tĩnh lại.
Nhưng Nha Tử không có cách nào để bình tĩnh lại, thậm chí trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở: “Tôi thấy… có… có…”
“Có cái gì!” Tôi cao giọng đè xuống sự sợ hãi của Nha Tử.
Nha Tử chỉ về phía trước và ngắt quãng nói: "Đó là địa ngục."
Địa ngục?
Tôi chộp lấy chiếc đèn pin quân dụng của anh ta và định chiếu về phía trước, nhưng Nha Tử đã nắm lấy tay áo tôi nói: "Trường An, chúng ta quay lại đi."
Ánh mắt cầu xin của anh ta khiến tôi có chút không thể chịu đựng được, nhưng tôi vẫn nhẫn tâm lắc đầu: "Nha Tử, trên người chúng ta mang theo sứ mệnh quốc gia, bỏ cuộc giữa chừng và đào ngũ có gì khác nhau?"
"Tôi, tôi... tôi sẽ trở thành kẻ đào ngũ. Tệ nhất là tôi bị trục xuất khỏi 701, tôi thật sự không muốn tiến về phía trước." Giọng nói của Nha Tử rất chói tai, thậm chí bộ dáng của anh ta lúc này còn giống địa ngục hơn.
Tôi rất tò mò về những gì anh ta đã nhìn thấy, nhưng Nha Tử cứ chặn ánh sáng của đèn pin, luôn không muốn tôi nhìn thấy, tôi vỗ nhẹ vào lưng anh ta an ủi: “Nha Tử, không sao đâu, Địa Tạng Vương Bồ Tát lấy phổ độ chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, địa ngục không trống thề không làm Phật, ở nơi chôn cất ngài ấy sao lại có địa ngục chứ?”
"Nhưng tôi thực sự đã nhìn thấy nó." Nha Tử vội vàng nhìn về phía tôi, tỏ vẻ anh ta không hề gạt tôi.
Tôi đương nhiên biết anh ta sẽ không dùng điều này để gạt tôi, và tôi cũng hiểu rằng những gì anh ta nhìn thấy nhất định là một cảnh tượng vô cùng kinh khủng, nếu không anh ta sẽ không như bây giờ, không có dũng khí tiến về phía trước.
Lá gan của Nha Tử tuy không lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ hơn người thường. Loại chuyện này căn bản không thể dọa được anh ta.
“Vậy anh đợi ở đây, tôi đi xem xem.” Tôi thấy không thể trấn an được anh ta nên tôi đành phải khuyên giải an ủi.
Nha Tử lắc đầu: "Không, cậu cũng không thể đi. Chúng ta trở về đi. Lão Yên sẽ không trách chúng ta."
"Nha Tử!" Tôi hét lên: "Anh có chút tiền đồ đi. Lão Yên và giáo sư Hứa cho anh ra ngoài vì họ cho rằng anh không chỉ có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà còn có thể khắc chế được tâm ma của mình. Anh cứ như vậy mà từ bỏ sao?"
“Tôi…” Nha Tử bị tôi chặn lại, nhất thời không biết nên nói gì.
Tôi vỗ vai anh ta: “Không sao đâu. Anh xem, đến giờ này chúng ta đứng ở đây không phải cũng rất an toàn sao?”
Nha Tử có vẻ đã bị tôi thuyết phục. Anh ta nắm lấy cánh tay tôi và đứng dậy, nhưng gần như một nửa cơ thể của anh ta đã ẩn sau lưng tôi, tôi cũng thuận theo anh ta miễn là anh ta không nghĩ đến việc chạy trốn.
Dựa vào kinh nghiệm có hạn của tôi, một khi trở nên khiếp đảm ở một nơi như thế này, hậu quả sẽ càng đáng sợ hơn.
Tôi giơ đèn pin lên và chiếu về hướng Nha Tử vừa chiếu.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng chiếc đèn pin cũng suýt tuột khỏi tay tôi. May mắn là tôi đã làm ra phản ứng kịp thời để nó không rơi xuống. Nếu không, thiết bị chiếu sáng duy nhất không còn, chúng tôi sẽ không thể di chuyển được.
"Cái, cái gì thế này?"
Tôi nói với khuôn mặt nhợt nhạt.
"Địa ngục."
Giọng nói trầm thấp khó có thể nghe được của Nha Tử phát ra từ phía sau lưng tôi, dọa tôi run rẩy.
Tôi siết chặt đèn pin, cố hết sức kiềm chế cơ thể đang run rẩy của mình một lần nữa chiếu về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận