Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 174: Thôn Làng Của Tộc Cản Thi

Trong lúc nhất thời khung cảnh này khiến tôi quên mất thân phận người cản thi của bọn họ. Xét theo cách ăn mặc và khung cảnh trong làng, hình như bọn họ vẫn sinh sống y hệt như những người nguyên thuỷ, nói vậy thì tên cản thi chúng tôi đã gặp ở bãi đất trũng cùng với tên đã tới chợ đen để mua thi thể đều có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, điều này khiến chúng tôi càng cảm thấy khó hiểu.
Những ngôi nhà trong làng đều được làm bằng gỗ, một số cánh cửa mục hỏng để lộ ra rèm vải khiến ngôi làng thoạt trông không khác nào thời cổ đại cả.
“Nhìn thấy nhóm của Côn Bố chưa?” Lão Yên nhìn lướt qua một vòng, rồi quay đầu lại hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, sau đó chỉ vào căn nhà cách chỗ chúng tôi đứng gần nhất, trước cửa có một tên đàn ông đang ngồi đó: “Ông nhìn đi, có phải đó chính là người cản thi hôm qua không?”
“Là gã, cẩn thận một chút, đừng để gã phát hiện ra.” Lão Yên nheo mắt quan sát một lát, rồi khẽ gật đầu với tôi.
Tôi có chút lo lắng, người đàn ông đó đang ngồi ngay trước cửa nhà đối diện lối ra, chỉ cần chúng tôi tạo ra chút động tĩnh nào là gã sẽ phát hiện ra ngay, chứ đừng nói chi đến việc lặng lẽ đi vào làng.
“Chờ một chút.” Tôi và lão Yên cùng ngồi chờ một lát, xem tên cản thi kia có ý định rời đi hay không. Hiện giờ chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi chờ như vậy thôi.
Cũng may hôm nay không phải là ngày bọn họ đưa thi thể đến chỗ đất trũng, nếu không tôi và lão Yên cứ ở đây sẽ quá nguy hiểm!
Tôi đỡ lão Yên ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, một mình tôi quan sát tình hình bên ngoài là được. Xét cho cùng trên người ông ấy vẫn có vết thương, không thể cố sức được, ngồi dựa vào vách đá ở bên cạnh rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tôi cứ thế dựa người vào lối đi, bởi vì cả người tôi ẩn trong bóng tối nên không sợ bị nhìn thấy, tôi chỉ im lặng quan sát ngôi làng biệt lập với thế gian này. Khi ánh trăng từ từ rời khỏi đỉnh núi, bầu trời trở nên tối đen, dân trong làng mới từ từ quay về nhà mình, toàn bộ ngôi làng trở nên thật yên tĩnh.
Nếu không phải hôm qua chúng tôi suýt chút nữa đã bỏ mạng, thì thật khó tưởng tượng được, một ngôi làng yên bình như vậy lại là cả một gia tộc cản thi khiến lão Yên nhắc tới phải tái mặt!
“Cảm thấy không thể tin nổi à?” Không biết lão Yên vừa mới tỉnh dậy hay là căn bản chưa hề ngủ, chỉ nghe thấy ông ấy nhẹ nhàng hỏi tôi một câu.
Tôi gật gật đầu, không biết lão Yên nhớ tới chuyện gì, cười nhạt nói: “Kỳ thật cũng không có gì, gia tộc cản thi cũng là người, điểm khác biệt duy nhất là họ biết làm một số chuyện kỳ ảo, kỳ thật nếu người bình thường biết được những chuyện chúng ta làm, đoán chừng họ cũng nhìn chúng ta với ánh mặt y hệt như thế thôi.”
Tôi cảm thấy ông ấy nói cũng có lý, nhưng vẫn thấy có chút khó hiểu: “Trông dáng vẻ của bọn họ không giống như những người phạm tội ác tày trời, vì sao họ còn muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, lại còn ra tay với nhóm Côn Bố?”
Lão Yên bật cười: “Nếu có người tới đào mộ phần tổ tiên nhà cậu, cậu có vui nổi không?”
“Đùa như vậy không vui đâu.” Tôi nhún vai.
Lão Yên giải thích, một số gia tộc, đặc biệt là những gia tộc có nguồn gốc từ xa xưa rất kiêng kị chuyện này, mấy người cản thi này thấy chúng tôi đánh chủ ý lên nước Thục cổ, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho chúng tôi.
Chúng tôi chậm rãi trò chuyện, chẳng bao lâu thì trời đã khuya, tôi nhẹ giọng nói: “Để tôi lẻn vào đó xem, xem có thể tìm được Côn Bố và những người khác không?”
“Cũng được, với dáng vẻ này mà tôi vào đó thì sẽ dễ dàng bị phát hiện ra.” Phản ứng của lão Yên có chút ngoài dự đoán của tôi, lúc ở trên mặt đất ông ấy còn tỏ ra không vui khi tôi muốn theo cùng, nhưng bây giờ trông ông ấy lại có vẻ rất thờ ơ.
Ông ấy dường như biết tôi đang nghĩ gì, chỉ cười khổ một tiếng nhưng không giải thích gì cả.
Tôi rón rén đi vào làng, may mắn là các hộ gia đình ở đây sống san sát nhau, cho nên gặp chuyện gì thì tôi có thể phát hiện ra rất nhanh.
Ngoại trừ ngọn lửa chưa kịp cháy hết ở trong làng, những nơi còn lại đều tối đen như mực.
Đi phía sau những ngôi nhà, thông qua những khe hở của các miếng ván gỗ, tôi nhìn vào bên trong những căn nhà này, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Côn Bố và những người khác đâu cả.
Tới khi bước tới căn nhà cuối cùng, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn, cả ngôi làng chỉ lớn như vậy, chẳng lẽ còn có nơi bí mật nào khác để giấu người sao?
Đúng lúc này, cách đó không xa, một ngọn lửa đột nhiên bùng lên, tôi chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ánh lửa bùng lên từ bốn phía. Năm, sáu người đàn ông cao to lực lưỡng để trần thân trên chậm rãi bao vây xung quanh tôi, người cầm đầu chính là tên cản thi chúng tôi đã gặp ngày hôm qua.
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn, trực tiếp nạp đạn vào súng và cảnh giác nhìn bọn họ.
“Đưa chuông trấn hồn ra đây!” Tên cản thi kia lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt của gã hệt như mắt rắn độc, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giơ khẩu súng trong tay lên: “Các người đừng làm bậy, trong làng các người không chỉ có mấy tên cản thi thôi đâu, tôi thấy còn có trẻ nhỏ nữa đấy. Nếu các người dám làm gì, tôi sẽ giết chết bọn chúng, để xem các người “xử” tôi nhanh hay là viên đạn của tôi bắn trúng người đám trẻ nhanh hơn!”
Tuy rằng rất khinh thường việc dùng trẻ con để uy hiếp người khác, nhưng lúc này tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, huống hồ tôi còn đang chột dạ, dù sao trong súng của tôi cũng chẳng còn lại mấy viên đạn.
Một số người đàn ông cao to đi theo sau tên cản thi kia dường như không hiểu đạn là gì, họ đồng loạt nhìn về phía tên cản thi dẫn đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận