Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 661

Mà người bên phải kia thì thật khó nói, nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng bước chân lão luyện kia vừa nhìn liền biết là một cao thủ.
“Đây chính là ba cô gái đẹp nhất trong bộ phận chúng tôi.” Lưu Hàn Thu cười nói.
Sau đó ông ta lại nhìn phía sau chúng tôi một chút, nói một câu khoa trương: “Các cậu không phải ngay cả một cô gái cũng không mang theo chứ? Chúng ta là đang giao lưu mà.”
“Bộ phận chúng tôi cũng không có cô gái nào.”
Lão Yên chọn một tấm đệm ngồi xuống: “Không đúng, tôi đã mang theo tinh anh từ già đến trẻ của bộ phận chúng tôi đến rồi.”
Mặt mũi Lưu Hàn Thu có chút khó coi, nói: “Tôi nhớ rõ bộ phận của ông có cô Thu.”
Lão Yến Kinh ngạc nhíu mày: “Không phải cô ấy đang hộ tống Kim Địa Tàng về núi Cửu Hoa đó sao?”
“Tính toán thời gian thì cũng nên trở về rồi đi?” Lưu Hàn Thu nói.
Lão Yên không khỏi buồn cười: "Vốn dĩ là như vậy, nhưng mà người ta muốn nhân cơ hội này đi chơi một thời gian, tôi cũng không thể từ chối được đúng không?”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu có chút khó coi, nhưng mà rất nhanh ông ta đã thu liễm thần sắc, cười ha hả chào hỏi.
Chúng tôi ngồi vây quanh lão Yên, không biết trong bụng của Lưu Hàn Thu đang tính toán cái gì, lại càng không biết lão Yên rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Cái gọi là giao lưu hữu nghị này trong mắt tôi chẳng hề có chút ý nghĩa nào, còn không bằng lúc tôi đi lính múa hát trong bộ đội.
Lưu Hàn Thu thấy mọi người đã ngồi xuống liền dẫn đầu nâng ly rượu lên nói: “Vốn dĩ buổi giao lưu hữu nghị này hẳn là phải tổ chức trước dịp Tết để chúc mừng năm mới, đáng tiếc là vì chuyện núi Cửu Hoa mà bị trì hoãn đến tận bây giờ.”
Nghe ý của ông ta thì có nghĩa bữa tiệc hữu nghị này vẫn được tổ chức hằng năm?
Nhưng nhìn dáng vẻ của mấy người lão Yên đâu có giống vậy.
Lưu Hàn Thu nói tiếp: “Lão Yên, tôi biết người của 701 các ông có chút hiểu lầm đối với bộ phận chúng tôi, cho nên tôi đặc biệt xin cấp trên phê chuẩn tổ chức bữa tiệc này để mọi người trò chuyện với nhau, có hiểu lầm gì thì cũng bỏ qua, ông nói đúng không?”
Thì ra là được cấp trên phê chuẩn, tôi nói mà lão Yên sao có thể đồng ý tới đây được.
“Nếu đã là buổi giao lưu hữu nghị, vắng tanh như vậy thật sự rất nhàm chắn.” Lão Yên đột nhiên nói: “Nha Tử, cậu đi lên diễn cho bọn họ một đoạn nhảy đi.”
Nha Tử đang nhét đồ vào miệng, nghe vậy liền há to miệng quay đầu kinh ngạc nhìn lão Yên, nhưng ông ấy đã tự móc trong túi ra một chiếc radio, đang chuẩn bị mở nhạc.
Giáo sư Hứa hất cằm về phía Nha Tử, lúc này anh ta mới miễn cưỡng đứng dậy.
Anh ta đứng ở khoảng trống giữa chúng tôi và Lưu Hàn Thu, sau đó chỉnh lại kính râm.
Lão Yên hài lòng gật đầu, bật công tắc radio.
Rì rầm!
Âm nhạc cuồng nhiệt đột nhiên vang lên trên bãi đất trống, mang theo một khí thế phá tan mây xanh, cùng lúc đó Nha Tử di chuyển, chỉ thấy anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, bút đao kim cương không biết xuất hiện ở trên tay từ lúc nào, hàn quang phản chiếu ánh sáng ấm áp của đèn dầu, không hề mâu thuẫn chút nào.
Âm nhạc phá trận sôi nổi, Nha Tử xoay người nhảy múa trong tiếng nhạc, không chút dây dưa dài dòng, rõ ràng là một loạt chiêu thức giết địch.
Tôi không biết Nha Tử lại nhảy tốt như vậy, mặc dù anh ta không tình nguyện, nhưng lại nhảy vô cùng nghiêm túc, mỗi một bước đều khớp theo từng điệu nhạc trong thoáng chốc khiến tôi cảm thấy giờ phút này như đang ở trên chiến trường.
Ngay cả đám người Lưu Hàn Thu cũng bị mê hoặc, đến khi Nha Tử xê dịch một cái, làm động tác đem vũ khí đâm vào ngực kẻ thù, âm nhạc đột nhiên ngừng lại, mọi người còn chưa hoàn hồn.
Tôi hầu như chưa từng được xem nhảy, ở trong quân đội toàn mấy thanh niên thô lỗ, thỉnh thoảng hăng hái lên thì lúc huấn luyện dã ngoại rống lên một bài Hồng Tinh Chiếu cũng đã oách lắm rồi, nhưng cho dù là tôi cũng có thể biết độ khó của điệu nhảy này.
Nhảy xong Nha Tử lập tức quay lại chỗ ngồi, vươn tay tiếp tục nhét đồ vào miệng, từ đầu tới cuối đều không nói một chữ, vẻ mặt bày ra bộ dạng không vui.
Lão Yên lại vỗ tay: “Chủ nhiệm Lưu, đến lượt các ông.”
“Tần Tang, cô lên đi.” Lưu Hàn Thu gọi cô gái mái ngang.
Cô gái đó đang ngồi trong góc, lúc này đứng dậy tôi mới phát hiện trong lòng cô ấy ôm một thanh kiếm bát diện.
Lưu Hàn Thu cười nói: “Điệu nhảy phá trận của các cậu rất hay, cô gái bên chỗ của chúng tôi không có kỹ năng gì, chỉ có thể biểu diễn một đoạn múa kiếm cho mọi người xem.”
Sau đó ông ta liền gật đầu với Tần Tang đã đứng vững.
Tần Tang nhận được tín hiệu, vụt một tiếng rút kiếm ra, tôi chợt phát hiện kiếm này đã khai phong.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ, khí thế của Tần Tang đột nhiên thay đổi, cho dù một thân chỉ mặc đồng phục nữ sinh cũng làm cho người ta cảm thấy giờ phút này cô gái này nghiễm nhiên là một kiếm khách.
“Lão Yên, rốt cuộc mấy người đang chơi cái trò quái quỷ gì vậy?” Tôi dịch sang phía lão Yên ở bên cạnh, thấp giọng hỏi.
Tôi cũng không tin bọn họ đêm hôm khuya khoắt hẹn ở nơi này, thật sự là vì muốn tổ chức buổi giao lưu gì đó.
Lão Yên thậm chí còn không nhấc mí mắt: “Xem nhảy.”
Tôi miễn cưỡng kìm nén sự tò mò trong lòng, nhưng lại không có hứng thú với nhảy nhót, không phải vì Tần Tang nhảy không tốt mà là tôi căn bản không có hứng thú, vừa rồi có thể xem Nha Tử nhảy chủ yếu là vì tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận