Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 433

"Cậu cảm thấy kỳ lạ à?" Ninh Viễn đứng ở bên cạnh tôi cười hỏi.
Tôi ừ một tiếng, sau đó chỉ thấy Ninh Viễn cười đầy ẩn ý: "Cậu cho rằng chủ nhiệm của 701 chỉ cần biết đi xuống mộ là được?"
"Anh biết?” Tôi nhìn về phía Ninh Viễn, tôi nhớ rõ lúc anh ta vừa mới đến núi Diệp Gia thì hoàn toàn không biết gì về 701, chỉ nghe Cố Thuận Chương nhắc đến một hai lần.
Quả nhiên, Ninh Viễn lắc đầu: “Tất cả những người có thân phận đều không khác nhau là mấy, cậu thấy đấy, mặc dù giáo sư Cố là đội trưởng của đội khảo cổ quốc gia, nhưng ông ấy không thể chỉ biết mỗi khảo cổ là xong, mà còn phải tiếp xúc với người của mọi tầng lớp xã hội và giải quyết các công việc vặt trong đơn vị nữa. Nếu chỉ biết mỗi khảo cổ thôi thì sẽ giống với vị giáo sư Hứa kia của các cậu.”
Tôi cau mày, chỉ thấy anh ta nói tiếp: "Những người chỉ biết làm khảo cổ học đương nhiên là được người người kính trọng, nhưng đồng thời cũng rất chướng mắt!"
Mặc dù những gì anh ta nói đều rất mơ hồ, nhưng tôi hiểu những kẻ khác người luôn phải thừa nhận một số ánh mắt không nên thuộc về họ, có lẽ việc giáo sư Hứa tiến vào 701 mới là chuyện thích hợp với ông ấy nhất, bởi vì ở đây ông ấy chỉ cần nghiên cứu đồ của mình là được, không cần phải để ý tới việc xã giao anh tới tôi đi này.
"Sắp bắt đầu rồi, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói của lão Yên vang lên, tôi mới chợt nhận ra không biết từ lúc nào tôi đã ngẩn người.
Tôi mỉm cười với lão Yên, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái chờ đợi đại hội nghe thử bắt đầu, đồng thời cảnh giác cao độ chú ý đến xung quanh, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Mười giờ sáng, Cố Thuận Chương đứng ở trên sân khấu trước hội trường, bên cạnh là chiếc chuông nhạc của Tăng Hầu Ất được phủ lên trên một lớp vải đỏ.
Hơn chục cảnh sát vũ trang mang theo súng tiểu liên loại B56 đứng ở xung quanh, ngoài ra còn có một số cảnh sát vũ trang đứng rải rác ở khắp nơi trong hội trường, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của đại hội nghe thử lần này.
"Chào mừng các vị khách quý đã đến đây! Các vị đều là tinh anh của quốc gia hoặc là những người nổi bật trong các lĩnh vực liên quan, trước khi đến đây hẳn là các vị cũng đã biết được chủ đề lần này."
Cố Thuận Chương không nói quá nhiều mà đi thẳng vào vấn đề: "Có thể nói việc khai quật thành công cổ mộ nước Tăng là một cột mốc quan trọng trong giới khảo cổ, mà từ trong đó cũng khai quật được một văn vật gây chấn động toàn thế giới, đó chính là - Chuông nhạc của Tăng Hầu Ất!"
Nói xong, ông ấy đưa tay mở tấm vải đỏ ra, khiến cho chuông nhạc của Tăng Hầu Ất lập tức hiện ra ở trước mắt người đời.
Tôi có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh ở hiện trường, mặc dù bọn họ đã cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc nhưng vẫn không nhịn được mà trò chuyện với nhau, mọi thứ trong lời nói đều là sự kinh ngạc và rung động.
Chuông nhạc của Tăng Hầu Ất đã được xử lý qua, nước bùn ở trên đó đã được lau sạch và một số vết tích cũng đã được tu bổ, nhưng nhìn chung thì nó vẫn giữ được diện mạo vốn có.
"Theo giám định của các chuyên gia trong ngành âm nhạc, âm vực của chuông nhạc Tăng Hầu Ất này đã hoàn thiện, nhưng trọng điểm là trong quá trình nghiên cứu chúng tôi đã phát hiện ra chiếc chuông nhạc này vẫn có thể được gõ vang, cho nên chúng tôi mới tổ chức đại hội ngàn người nghe thử lần này, từ đó dưới sự chứng nhận của các vị tinh anh đây, chuông nhạc của Tăng Hầu Ất sẽ lại nhìn thấy ánh mặt trời!”
Cố Thuận Chương nói rất cẩn thận, mà tôi cũng bị ông ấy khơi dậy cảm xúc, chỉ thấy ông ấy nhấc búa gõ chuông lên, sau đó hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi gõ vào chuông nhạc của Tăng Hầu Ất.
Keng!
Thanh âm hùng hậu vang vọng toàn bộ hội trường khiến cho tinh thần của mọi người đều trở nên phấn chấn.
Cố Thuận Chương cười nói: "Tôi chỉ là một tay mơ mà thôi, tiếp sau đây xin mời bậc thầy âm nhạc của đất nước chúng ta, ông Hầu và dàn nhạc của ông ấy lên sân khấu để cùng tấu vang chuông nhạc ngàn năm này!”
Sau khi ông ấy vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc trắng đã bước lên sân khấu dưới sự chú ý của mọi người, thậm chí ông ấy cũng không nhìn xuống dưới đài, chỉ nhận lấy chiếc búa gõ chuông từ Cố Thuận Chương rồi chậm rãi gõ xuống nốt đầu tiên.
Sau đó, các thành viên trong dàn nhạc đã đứng sẵn ở xung quanh chuông nhạc cũng bắt đầu lần lượt di chuyển, bọn họ cũng cầm lấy búa gõ chuông và đánh xuống một cách có trật tự, một bản nhạc khoan thai cứ thế vang lên.
Lão Yên nhỏ giọng nói: "Đây là khúc "Nghê Thường Vũ Y".
Tôi gật nhẹ đầu, nhưng trên thực tế thì lại mơ màng không hiểu rõ. Tôi biết khúc "Nghê Thường Vũ Y" này, nhưng ngoại trừ cảm thấy nghe êm tai ra thì cũng không biết nói gì, cho nên tôi chỉ có thể gật nhẹ đầu hùa theo.
Có lẽ lão Yên cũng biết, cho nên ông ấy chỉ thấp giọng giải thích một câu rồi không có nói thêm gì nữa.
Nhưng đúng lúc này, tôi chợt cảm thấy dàn nhạc không được hài hòa cho lắm, bởi vì có một người gần như từ đầu tới cuối đều không gõ xuống chiếc chuông nhạc này lần nào, hơn nữa chiếc búa gõ chuông ở trên tay cũng khác hẳn với những người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận