Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 333

"Thay vì bị kẹt chết trong mê cung thì không bằng đi xuống dưới tìm con đường sống. Hơn nữa chúng ta lại không biết tại sao thầy lại sợ hãi như vậy." Tôi đứng dậy, cảm thấy mọi người đứng trong hố vạn người khổng lồ này dường như rất nhỏ bé.
Lão Yên tức giận rít vài hơi thuốc: “Đây chính là tìm đường sống trong chỗ chết mà cậu nói đó hả?”
Tôi ừ một tiếng, thấy lão Yên còn muốn nói gì đó, tôi lập tức cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Lão Yên, sao vậy? Không phải trước đây ông là người rất mạo hiểm à?"
Là đội trưởng, ông ấy không thể lo trước sợ sau như vậy, trước đây loại chuyện không đáng tin cậy này không phải đều do ông ấy làm sao?
Ông ấy nắm lấy hai nhúm tóc, liếc nhìn đội trưởng Bạch rồi nói: "Cậu nghĩ sao về bản lĩnh của Mô Kim hiệu úy chúng tôi?"
"Xuất thần nhập hóa." Không phải là tôi nịnh ông ấy, kiến thức của ông ấy không chỉ dừng lại ở việc trộm mộ. Càng tiếp xúc với ông ấy, tôi càng phát hiện thật ra mỗi thứ ông ấy đều sẽ biết một chút.
Kiến thức về lăng mộ và tay nghề của ông ấy thậm chí còn lợi hại hơn, ít nhất là lúc trước khi tôi hiểu rõ “Tinh Quan Yếu Quyết”, tôi tuyệt đối không dám mạnh miệng trước mặt ông ấy.
Ông ấy phả ra một vòng khói rồi nói: “Bản lĩnh này của tôi trước mặt thầy mình chỉ là trò của nít ranh thôi. Cậu cho rằng thứ có thể hù dọa được bà ấy sẽ để cho cậu tìm được đường sống trong chỗ chết sao?”
Tôi nhìn đội trưởng Bạch đang co rúm ở một bên, quả thật không thể tin được những gì lão Yên vừa nói. Tôi chỉ cảm thấy nếu có thể trở thành đội trưởng, vậy bà ấy nhất định sẽ không khác mấy so với lão Yên, không ngờ người đã đảm nhiệm chức vụ đội trưởng mười năm như lão Yên đứng trước mặt bà ấy vẫn chỉ là một thằng nít ranh?
Trong lúc nhất thời, tôi có chút nghi ngờ không biết lão Yên có nói quá hay không, nhưng nhìn vẻ mặt gật gù của giáo sư Hứa, tôi càng kinh hãi hơn, rốt cuộc đội trưởng Bạch mạnh đến mức nào vậy chứ?
Vậy quyết định vội vàng của tôi có đúng hay không, liệu nó có gây tổn hại cho mọi người hay không...
Lão Yên có lẽ đã nhìn ra được suy nghĩ của tôi, ngược lại còn an ủi: “Lời cậu nói cũng không sai, cho dù không nhảy xuống thì cũng chỉ có thể quay về mê cung. Đó cũng là đường chết, còn không bằng cứ liều thử xem."
Tôi gượng cười, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
"Lão Yên, ông nói hố vạn người là có ý gì?" Tôi nhìn xung quanh lại không thấy xương cốt gì cả, chỉ là đất ở dưới lòng bàn chân quả thực có màu đỏ, còn có mùi tanh thoang thoảng đâu đây.
Lão Yên đưa tay nắm lấy một nắm đất trên mặt đất: "Cậu ngửi đi."
Tôi cúi xuống ngửi, lập tức bị một mùi tanh hôi kích thích đến mức muốn nôn hết mật xanh mật vàng ra ngoài.
“Cái quái gì thế này?” Tôi vội lùi lại vài bước, đợi cho đến khi cái mùi đó gần biến mất thì mới mở miệng hỏi.
Lão Yên ném nắm đất xuống, tùy ý lau hai tay lên người, sau đó bình tĩnh nói: "Máu người."
Tôi chợt nhìn về phía hố vạn người, run rẩy hỏi lão Yên có phải cả mảnh đất đỏ này đều dính máu người không?
"Đúng vậy, mọi người trên thế giới đều biết Bạch Khởi chôn sống 400 ngàn tù binh của nước Triệu, tạo nên những hố vạn người chất chứa oán khí sâu nặng hàng nghìn năm, nhưng lại không biết còn có một loại hố vạn người khác, thậm chí còn tàn ác hơn ông ta." Lão Yên giải thích.
Ông ấy cho rằng dù Bạch Khởi có giết 400 ngàn tù binh, nghe có vẻ cực kỳ tàn ác, nhưng dù sao hai bên cũng là phe đối địch, thủ đoạn của Bạch Khởi chỉ là tàn nhẫn hơn một chút thôi, nhưng hố vạn người xuất hiện trước mặt chúng tôi đây lại có thể dùng từ cực kỳ khủng khiếp để miêu tả.
“Ông nói xem?” Tôi bị lời ông ấy nói khơi dậy sự hứng thú.
Lão Yên đi tới đi lui hai bước, sau đó chậm rãi nói: “Đã hơn ngàn năm trôi qua, mùi máu tanh ở đây vẫn chưa tiêu tán. Trường An, cậu nói xem một nơi trên dưới rộng 100 mét vuông như này phải đổ bao nhiêu máu người vô tội mới có thể tưới sâu xuống, khiến cho nơi này bảo trì được ngàn năm vẫn luôn thấm máu?"
Nếu chỉ là lớp bề mặt thì mười mấy người là đủ rồi, nhưng nếu tưới sâu xuống…
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, máu không có tính thẩm thấu mạnh như nước, nếu chỉ là máu mà nói, muốn tưới thấm sâu một nơi rộng lớn như vậy thì không có khả năng ít hơn hàng nghìn người.
"Đúng vậy, cho nên mới gọi là hố vạn người! Cái hố trước mắt chúng ta ít nhất cần phải có máu của 30 ngàn người mới có thể có hiệu quả như vậy." Lão Yên lạnh mặt nói: "Mặc dù 30 ngàn người không thể so với 400 ngàn người, nhưng những người bị sử dụng ở đây hầu hết cùng lắm chỉ là người bình thường thôi."
Nghe xong tay chân tôi lạnh run, hỏi thẳng ông ấy vậy hố vạn người này có thể dùng để làm gì, tại sao chủ lăng mộ lại làm ra chuyện khủng khiếp như vậy?
"Dưỡng … thi." Lão Yên còn chưa kịp trả lời, một giọng nói thô ráp từ đội trưởng Bạch truyền đến.
Vẻ mặt co rúm lại của đội trưởng Bạch đã dịu đi một chút, chỉ là trông vẫn sợ hãi như cũ.
Sắc mặt lão Yên lập tức trắng bệch: "Thầy, lời thầy nói là thật à?"
Đội trưởng Bạch gật đầu, bà ấy muốn giải thích điều gì đó nhưng lại nói không ra, gấp đến mức xoay vòng vòng tại chỗ.
“Máu ngàn người dưỡng thi thể ngàn năm …” Tay lão Yên run rẩy, điểm lửa trên tàn thuốc lúc sáng lúc tối, biểu thị cho tâm trạng lúc này của ông ấy.
Tôi vội hỏi ông ấy có ý gì, lão Yên liếc nhìn chúng tôi rồi giải thích: “Nếu nuôi dưỡng thi thể ở đây, thì đó sẽ là một hung thi ngàn năm khó gặp. Nơi này tập hợp oán khí của hàng ngàn người, nó không chỉ có linh trí, mà sẽ còn có khát vọng trả thù mãnh liệt, đi đến đâu cũng không để lại vật sống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận