Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 524

Tôi cố gắng nghĩ theo hướng tích cực, tức là lão Yên không hề lừa dối chúng tôi, ông ấy làm hết thảy những chuyện này là vì có nỗi khổ riêng, cho nên tôi cũng không muốn dùng ngữ khí chất vấn để hỏi ông ấy.
Tuy nhiên lão Yên chỉ liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng kia không chứa một chút cảm xúc nào: “Có tin hay không thì đã sao, chuyện của tôi không cần các cậu phải biết.”
Nói xong, ông ấy định quay trở về, tôi vội túm chặt lấy ông ấy, hỏi: “Ông có ý gì?”
“Trường An, cậu đang làm gì vậy? Tôi mới là người đứng đầu của 701, tôi làm gì cũng cần phải giải thích với cậu sao?” Lão Yên cau mày hất tay tôi ra: “Trách nhiệm của cậu chỉ là phục tùng mệnh lệnh thôi.”
Tôi sửng sốt nhìn ông ấy, không thể tưởng tượng được những lời như vậy lại phát ra từ miệng lão Yên.
Sau đó, lão Yên còn không kiên nhẫn mà bổ sung thêm một câu: “Đừng tự cho mình là thông minh, Trường An, tôi nhìn trúng cậu chính vì hình xăm Cửu Long ở sau lưng cùng với sự khen thưởng của cô Tứ đối với cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Nghĩ nhiều?
Tôi nghĩ nhiều cái gì?
Tôi cười khổ một tiếng, tôi hiểu ý của ông ấy, một loạt hành động của lão Yên tại lăng mộ nước Tăng khiến cho tôi nghĩ rằng ông ấy muốn đào tạo tôi thành người kế nhiệm tiếp theo, bao gồm cả chút ý tứ muốn nhận tôi làm học trò.
Nhưng ý của ông ấy bây giờ đó là, hết thảy đều là do tôi hay suy diễn thôi ư?
Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy nếu đã được lão Yên tin tưởng thì tôi nên làm việc cho tốt, cho dù đến cuối cùng tôi có thể đáp ứng được yêu cầu hay không, nhưng ít nhất tôi cũng không khiến ông ấy thất vọng. Thế mà bây giờ ông ấy lại nói như vậy, phủ nhận hoàn toàn mọi nỗ lực của tôi.
Đúng là tôi vào 701 là để bảo vệ bảo vật của quốc gia, nhưng còn một lý do quan trọng khác khiến tôi quyết định gia nhập vào đơn vị này, đó chính là sức hút từ nhân cách của lão Yên, tôi tìm được cảm giác nhiệt huyết sôi trào thông qua người đàn ông đã 50 tuổi này, tôi cảm thấy ông ấy có thể dẫn dắt tôi tìm hướng đi tốt hơn trong cuộc sống, ấy vậy mà…
“Lão Yên…” Cổ họng tôi khô khốc, tôi chỉ có thể nói tên ông ấy, xong lại không thể nói gì khác.
Sau đó tôi chỉ biết cười gượng mà lắc đầu, xoay người bước đi.
Đúng vậy, tôi là ai chứ? Thành thật mà nói, trình độ của tôi rất thấp, tôi gia nhập 701 chưa đầy hai năm, chẳng qua chỉ là dựa vào hình xăm Cửu Long mới được ông ấy coi trọng, từ đó lại cảm thấy mình có đủ tư cách can thiệp vào mọi thứ sao?
Tôi đi được hai bước, chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại nói với lão Yên: “Tôi mặc kệ ông muốn làm gì, nhưng nếu ông dám làm hại tới sinh mạng của đồng đội, tôi vẫn sẽ ngăn cản ông.”
Nói xong, tôi không nhìn lão Yên nữa, quay người và sải bước rất nhanh!
Tới gần đống lửa, tôi chỉ cảm thấy cả người mình lạnh lẽo, cho dù là ngọn lửa nóng rực cũng không thể sưởi ấm được.
Tôi lau mắt, ngạc nhiên phát hiện hình như mình đang khóc, tôi bật cười tự giễu, rồi dùng tay lau thật mạnh, sau đó chui vào túi ngủ và đi ngủ.
Qua vài phút sau lão Yên mới quay trở lại, đoán chừng là sau khi tôi rời đi, ông ấy đã liên hệ với sư phụ Dương thêm một lần nữa.
Nhưng lúc này tôi đã hoàn toàn không muốn biết bí mật của bọn họ nữa, từ giờ phút này trở đi, tôi tự nhủ phải cẩn thận với lão Yên, tâm tư của ông ấy thâm trầm, vì để hoàn thành nhiệm vụ, người này sẽ không để ý tới mạng sống của bất cứ ai!
Là do tôi quá ngây thơ, ngẫm tới khoảng thời gian khi ở nước Trường Dạ, đoàn chúng tôi đã chết bao nhiêu người, nhưng lão Yên vẫn không chịu lùi bước, từ điểm này có thể thấy, trong mắt ông ấy, nhiệm vụ nhất định quan trọng hơn tính mạng con người.
Không biết đêm đó tôi trải qua thế nào, dù sao lúc tôi híp mắt lại sắp ngủ thì trời cũng đã sáng.
Tôi vùng vẫy muốn chui ra khỏi túi ngủ, nhìn thấy lão Yên vẫn tỏ ra như chưa có chuyện gì, ông ấy đang ngồi bên đống lửa nướng lương khô, còn ra hiệu cho đám Nha Tử ăn tạm.
“Ôi, lão Yên, mới sáng sớm ông đã nướng món gì thơm thế?” Nha Tử vô tư mà đi tới, nhận lấy miếng bánh lão Yên đưa cho và bắt đầu gặm, anh ta vừa ăn bánh vừa khen không dứt miệng: “Ngon quá, bánh bột này được ông nướng nên thơm ngon hơn rất nhiều.”
Lão Yên cười ha hả: “Chỉ có tên nhóc nhà cậu là chay mặn không kiêng, ăn gì cũng khen ngon, đúng là dễ nuôi dễ sống.”
Nha Tử cười khúc khích, rồi đưa bánh bột ngô lên ăn ngấu nghiến, thoạt trông như là người mấy ngày chưa được ăn gì vậy.
“Trường An, cậu cũng tới ăn đi.” Lão Yên nhìn về phía tôi, trong mắt lộ rõ tia cảnh cáo, hiển nhiên là ông ấy không cho phép tôi tiết lộ chuyện ngày hôm qua ra ngoài.
Tôi bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy chiếc bánh bột ngô ông ấy đưa cho, lẳng lặng ngồi ăn, sự cảnh báo của ông ấy cũng chỉ là dư thừa, tôi có thể nói gì được chứ, mà cho dù có nói ra thì cũng đâu có ích gì?
Tạm thời không nói đến chuyện mọi người có tin hay không, cứ cho là họ tin tôi, thì bây giờ nói cho họ biết lão Yên có vấn đề cũng chẳng phải chuyện tốt.
Giờ phút này chúng tôi đã tiến vào trong núi sâu, lúc này xảy ra nội chiến chẳng phải là chuyện đùa, chỉ là lý trí tôi có thể phân tích được như thế, nhưng lại không có cách nào khiến bản thân được thoải mái, cái gai này đã hoàn toàn đâm vào trong lòng tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận