Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 510

Những gì anh ta vừa nói khiến chúng tôi không khỏi cảm thấy kinh hãi, nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn, ở thời đại này, không phải cứ muốn tìm một bộ hài cốt là có thể tìm được, khả năng lớn nhất là người nọ đã sử dụng di hài của người thân hoặc bạn bè của mình.
Nhưng dùng di thể của người thân hoặc bạn bè để khinh nhờn một vị Địa Tạng Vương đã chẳng còn tồn tại, làm như vậy thì có ích gì chứ?
Lão Yên càng hút thuốc dữ dội hơn, như thể ông ấy muốn lấp đầy toàn bộ phổi của mình bằng khói thuốc lá thì mới chịu dừng lại.
Côn Bố đặt một tay lên vai lão Yên: “Yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Lão Yên lại cười khổ một tiếng: “Tôi sợ chuyện nghiêm trọng sao? Tôi chỉ sợ sẽ chẳng nhìn thấy gì thôi.”
Tôi ngẫm lại một chút trong lòng liền hiểu được lời của ông ấy là có ý gì, cho dù có gặp chuyện lớn chúng tôi cũng dám cắn răng đối đầu, chỉ sợ là không có chuyện xảy ra.
Bởi vì sau một chuỗi sự việc này xảy ra lại chẳng có thêm chuyện gì nữa, như vậy ẩn giấu phía sau còn thứ gì đó, nghĩ thôi tôi đã thấy sởn cả tóc gáy…
Mọi người đều giữ im lặng, chỉ có Dạ Tinh là chưa chịu từ bỏ, anh ta chạm vào từng đốt xương, dường như anh ta đang muốn tìm ra manh mối gì đó ẩn sau bộ xương này, trông cảnh này tôi càng thấy rợn người hơn.
“Đừng nhìn nữa, nhìn cũng đâu có đúng.” Không biết có phải Nha Tử đang trong trạng thái cãi vã hay không, nhưng mỗi một lời nói của anh ta đều như đang muốn mở ra một trận cãi vã.
Nhưng lần này, chưa đợi đối phương kịp phản ứng, lão Yên đã quát lớn một câu, Nha Tử bị quát thì ngẩn người ra, sau đó bĩu môi, nói nếu không nhìn thấy gì thì cũng đừng lãng phí thời gian, thời gian của mọi người rất đáng quý.
Nhưng Dạ Tinh lại làm như không nghe thấy gì, chẳng thèm phản ứng gì với lời nói của Nha Tử, chỉ là càng sờ nắn cẩn thận hơn.
Đến cuối cùng như ảo ảnh biến thành hiện thực, anh ta sờ lên xương tay, giống như là vuốt ve người tình đang ngủ say vậy, thực sự là quá thân mật.
Tôi sờ sờ cánh tay nổi da gà, khó hiểu mà hỏi lão Yên: “Lão Yên, anh ta có cần phải vuốt ve thứ này hệt như vuốt ve người tình như vậy không?”
“Cậu ta đang cảm nhận cảm xúc của những người này khi còn sống, nói đơn giản hơn là sự đồng cảm.” Lão Yên liếc nhìn tôi một cái, sau đó giải thích đơn giản.
Đồng cảm cũng là một loại năng lực, một khả năng mà ai cũng có. Nói một cách đơn giản, nó có nghĩa là cảm nhận được điều mà đối phương đã trải qua như là chuyện của mình, chẳng qua đại đa số mọi người đều không làm được, cùng lắm cũng chỉ có thể đồng tình cho nhau, nhưng nó chưa hẳn có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Tôi nghi hoặc nhìn về phía Dạ Tinh, đối với một người đã chết, không, là đối với một bộ hài cốt, có gì mà để anh ta đồng cảm đây?
Lão Yên đặt tay lên môi ra hiệu cho tôi nói nhỏ một chút, sau đó ông ấy hạ giọng, thì thầm bên tai tôi: “Dạ Tinh này không đơn giản đâu, cậu ta là con át chủ bài của 303 đấy.”
Con át chủ bài ư?
Mắt tôi trừng lớn bằng khuôn miệng, sao tôi nhìn thế nào cũng không thấy cái tên gầy yếu bệnh tật kia có thể là át chủ bài của 303.
Nhưng nói như vậy cũng có thể hiểu được, bởi vì anh ta chính là người được Lưu Hàn Thu tôn trọng nhất, suốt cả hành trình này, Lưu Hàn Thu chưa từng sai bảo anh ta, có thể thấy được địa vị của tên Dạ Tinh này không hề bình thường.
Lão Yên tiếp tục nói: “Tôi cũng vừa mới đoán ra thôi, tôi chỉ biết 303 có một con át chủ bài, nhưng chưa biết đó là ai! Chỉ biết được người kia thần thông quảng đại, có thể cảm nhận được cảm xúc của người đã khuất, vừa nhìn Dạ Tinh tôi đã thấy giống với lời miêu tả đó.”
“Ha hả.” Tôi cười nhạo một tiếng, không đồng ý với cái gọi là người có thể cảm nhận được cảm xúc của người đã khuất này: “Cho dù anh ta có cảm nhận được, thì người kia cũng thành một bộ xương trắng rồi, cảm nhận ở đâu được chứ?”
Không phải tôi không muốn thừa nhận rằng có một số người có thể nhận biết được cảm xúc của người đã khuất dựa trên biểu cảm yên bình, sợ hãi hoặc kinh ngạc, … nhưng đó phải yêu cầu người đã khuất vẫn còn da thịt thì mới được.
Chứ đối với trường hợp chỉ còn lại xương cốt, chẳng nhìn ra được biểu cảm cuối cùng là gì, anh ta dùng phương pháp gì để phán đoán chứ? Chẳng lẽ dùng cách thông linh hay sao?
Lão Yên không đồng tình với quan điểm của tôi, nói rằng nếu Dạ Tinh thực sự là con át chủ bài của 303 như trong lời đồn, vậy khẳng định cậu ta phải có một loại bí thuật nào đó mà không ai biết được.
Tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Tinh, thật sự tôi không cảm thấy có dục niệm với xương trắng là một loại bí thuật gì cả, chỉ cảm thấy tên này đang giả thần giả quỷ mà thôi. Nhưng nhìn dáng vẻ vô cùng tin tưởng của lão Yên, tôi cũng chẳng tiện nói gì nữa, chỉ chờ đợi Dạ Tinh thất bại trong chốc lát.
Tuy nhiên, cho dù là sự hoài nghi của tôi, hay sự tin tưởng của lão Yên, dường như chẳng có gì có thể khiến Dạ Tinh bị ảnh hưởng cả, anh ta chỉ nghiêm túc “tâm sự và chia sẻ” với bộ xương trắng kia, thi thoảng còn nói ra một hai câu, nghe rất quái lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận