Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 498

Tôi nghi ngờ nhìn về phía bên cạnh, mặt đất bị tuyết phủ không nhìn ra được một chút dấu vết gì.
Nhưng cô Thu đã nói như vậy, chắc là đã phát hiện ra một vài đầu mối, thậm chí không muốn để người của 303 biết, vì vậy mới ra hiệu ngầm cho tôi một cách kỳ lạ như vậy.
Tôi lập tức cười nói: “Chị Thu, chị có chơi cùng không? Một mình chơi đắp người tuyết không thú vị gì cả.”
“Đi đi đi, tôi có thể giống như cậu à, muốn chơi thì tự mình đi chơi đi.” Cô Thu đẩy tôi một cái, cái tay đặt trên bả vai tôi hơi dùng chút sức, tôi lập tức biết được cảm giác của mình không sai, cô ấy thật sự có chuyện.
Thế là tôi thuận thế giả bộ thành dáng vẻ rất có hứng thú, nói khi mình còn nhỏ không có ai chơi cùng, lớn thế này cũng vẫn không có ai chơi cùng, tôi vẫn tự mình chơi với mình thôi!
Vừa nói, tôi cũng đi về phía lực cô Thu đẩy, tuyết bên đó không quá dày, có một vài lá cây rơi xuống nổi ở trên mặt, nhưng cho đến khi tới gần tôi cũng không nhìn ra có manh mối gì cả, tôi chỉ đành ngồi xổm xuống rồi thật sự bốc một nắm tuyết lên nặn thành người tuyết.
Khi nặn gần hết khối tuyết này, trong lòng bàn tay tôi đột nhiên cảm thấy hơi cấn, một vật cứng cứng rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi cúi đầu nhìn xuống, trong lòng lập tức cảm thấy hoảng hốt: Đây không phải là Ngọc Hàm Ve của cô Tứ sao?
Quanh năm bên eo của cô Tứ đều đeo một chuỗi Ngọc Hàm Ve, đó là dấu hiệu của anh ấy, sao lại rơi mất một viên?
Thứ này là thứ tôi rất quen thuộc, nó được lấy ra từ trong miệng của con nữ cương thi trước kia, sau khi có được thứ này, thực lực của cô Tứ đã đạt tới đỉnh cao.
Không biết về sau anh ấy có giải quyết được con cương thi nào khác không, nhưng dù sao thì anh ấy cũng không cần phải treo thêm ngọc ve nữa.
Đây hẳn là thứ cô Thu nhìn thấy, tất cả chúng tôi đều tập trung sự chú ý lên người cô Tứ, cho nên trên người anh ấy có gì tất nhiên chúng tôi đều biết rõ, đặc biệt là Ngọc Hàm Ve, thứ tượng trưng cho thân phận và địa vị mà chúng tôi đã khắc sâu ở trong đầu.
Cho nên cô Thu mới sợ người của 303 sẽ nhận ra thứ này, lúc đó mũi giáo sẽ chĩa thẳng về phía cô Tứ ư?
Tôi bình tĩnh nhét Ngọc Hàm Ve vào trong túi, sau đó giả vờ nặn ra một người tuyết nhỏ, cười nói vui vẻ: “Chị Thu, chị xem người tuyết này có giống chị không này?”
“Cậu cút đi, tôi mà xấu như vậy à?” Cô Thu vẫn luôn chú ý đến tôi, thấy hành động này thì khẽ gật đầu với tôi một cái, sau đó mới cười mắng.
Tôi tiện đà đứng dậy, vừa nói đùa trêu chọc với cô Thu, vừa âm thầm suy nghĩ xem có phải cô Tứ đã xảy ra chuyện gì hay không?
Ngày hôm qua, anh ấy vừa nhìn thấy tôi đã liền bỏ đi, hẳn là Ngọc Hàm Ve đã rơi xuống từ lúc ấy. Không, cũng có khả năng là nó đã rơi trước khi anh ấy đánh thức tôi, chẳng lẽ anh ấy chẳng có chút cảm giác nào sao?
Hơn nữa, tôi còn một điều hoài nghi, có phải anh ấy đã cố tình đánh rơi ngọc ve này không, xét cho cùng, cả một chuỗi dây như thế làm sao chỉ rơi mỗi một viên xuống đất được?
Tôi vẫn nhớ rõ Ngọc Hàm Ve của cô Tứ, mười viên ngọc bện vào nhau như một loại nút dây của Trung Quốc vậy.
- Giải thích, Nút dây Trung Quốc hay thắt dây Trung Quốc hay nút cát tường là một loại hình nghệ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc. Nó xuất hiện từ thời Đường và thời Tống, sau này được phổ biến rộng rãi ở thời nhà Minh. Hết giải thích.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì vậy?
Tôi nhắm mắt lại, phân tách từng câu từng chữ anh ấy đã nói với tôi vào ngày hôm qua, cố gắng tìm ra một chút dấu vết nào đó, nhưng lại chẳng thể tìm thấy gì cả, mà càng nghĩ tôi càng cảm thấy rối như tơ vò.
Cô Thu vỗ vai tôi, khẽ lắc đầu, ý bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi cười khổ rồi gật đầu, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Nha Tử truyền đến: “Ôi mẹ tôi ơi, đây là chỗ quái quỷ gì thế này?”
Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, liền thấy Côn Bố đang đào một cái hố khoảng 20 xăng-ti-mét dọc theo bàn chân của lão Yên, trong cái hố đó, có một cái móng vuốt chỉ còn lại xương trắng đang tóm lấy chiếc giày của lão Yên, bởi vì nó cùng màu với tuyết trắng cho nên suýt chút nữa chúng tôi đã không chú ý tới nó.
Một cái đầu lâu, một móng vuốt xương trắng, thứ được chôn dưới này hẳn là một bộ thi thể… Nhưng nếu chỉ có như thế, hẳn là sẽ không khiến Nha Tử phải kêu lên sợ hãi như thế.
Cũng may, trên móng vuốt xương trắng này không có bom, mà nó chỉ đơn giản là vướng vào chân lão Yên mà thôi.
Sắc mặt lão Yên có chút u ám, đoán chừng chuyện ông ấy bị một thứ như vậy dọa sợ đã khiến cho bản thân lão Yên mất mặt, cho nên ông ấy vẫn luôn im lặng, không nói gì.
Động tác của Côn Bố bỗng tăng tốc, sau khi đào ra một cái hố, anh ta nhanh chóng đào rộng ra bốn phía, chẳng qua bao lâu, trước mặt anh ta đã xuất hiện một cái hố rộng khoảng 1 mét, phô bày ra đủ bộ xương lớn nhỏ khác nhau trong hố…
Hiển nhiên, cái hố này còn chưa được đào hết, Côn Bố đã đứng dậy, hơi cau mày liếc nhìn xung quanh và nói: “Khu vực này hẳn toàn là xương trắng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận