Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 521

Lão Yên sửng sốt, ngay sau đó lập tức hiểu được ẩn ý của cô ấy, có chút bất đắc dĩ nói: “Chúng ta cứ lên đường trước đi.”
“Lão Yên?” Cô Thu không thể tin được mà hô lên một câu, nhưng lão Yên lại vẫn khẽ lắc đầu với cô ấy, Đồ Tể ở một bên, sắc mặt thay đổi liên tục, bởi vì số phận của anh ta đang được hai người này quyết định.
Tôi cũng bối rối như cô Thu, không hiểu tại sao Yên lại không cho chúng tôi truy cứu chuyện của Đồ Tể?
Cho dù là vô tình hay cố ý, tên Đồ Tể này cũng đã phạm phải sai lầm lớn, chính anh ta đã hại Côn Bố hôn mê bất tỉnh như hiện tại, chúng tôi cũng không phải muốn giết anh ta, chỉ là muốn hai mặt một lời mà chất vấn anh ta cũng không được sao?
Lão Yên trầm mặt, nói: “Tiểu Thu, tôi nói đi thôi.”
Cô Thu hít một hơi thật sâu, phải rất lâu mới có thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng, sau đó cô ấy kéo tôi chạy theo hướng Nha Tử và những người khác đã đi, vừa đi vừa nói nhỏ với tôi: “Lão Yên nhất định có gì đó không ổn, Trường An, cậu nhất định phải để ý đến ông ấy, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, chúng ta không thể để lão Yên phá hỏng được.”
“Chị Thu, chị yên tâm đi.” Mặc dù trong lòng tôi còn rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi vẫn vỗ ngực đảm bảo để cô Thu không cần phải lo lắng.
Cô ấy có vẻ rất tin tưởng tôi, nói có những lời này của tôi đã khiến cô ấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nha Tử và những người khác cũng chưa chạy đi xa, bởi vì Nha Tử vừa dẫn đám người của 303 rút lui vừa phải chú ý tới tình hình phía chúng tôi.
Sau khi Côn Bố dụ con gấu đen kia rời đi, anh ta đã nghe được tiếng gấu đen chạy ngược chiều với mình, thậm chí còn đi lùi lại một đoạn, cho nên chúng tôi vừa đuổi theo không bao lâu đã bắt kịp bọn họ.
“Trường An, tình huống hiện tại là như thế nào?” Nha Tử mở miệng hỏi.
Tôi kể lại tóm tắt toàn bộ sự tình, nhưng cố tình giấu chuyện Đồ Tể gây rắc rối đi, nếu lão Yên đã không cho chúng tôi truy cứu thì có kể ra cũng chẳng ích gì, không khéo còn khiến tất cả mọi người mất vui.
Hiển nhiên Nha tử cũng đoán ra được gì đó, anh ta bảo với mức độ ăn ý của nhóm chúng tôi thì sao có thể để mặc một mình Côn Bố dụ gấu đen đi chỗ khác được?
“Chuyện lại trùng hợp như vậy đấy, được rồi Nha Tử, phía bên các cậu thế nào rồi?” Lão Yên ngắt lời Nha Tử.
Nha Tử cũng vô tư, nghe lão Yên đưa ra kết luận như vậy cũng chẳng nói được gì nữa, chỉ xoa đầu mà trả lời: “Bên phía chúng tôi thì có việc gì được chứ? Rất thuận lợi, chỉ là tuyết rơi càng ngày càng dày, tôi thấy chúng ta không thể lên đường tiếp được đâu.”
“Đúng vậy, tuyết rơi dày tới kỳ lạ!” Lão Yên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, không biết ông ấy có nhìn ra được điều gì không, chỉ là ông ấy không kiên trì đi về phía trước nữa mà dọn dẹp một khoảng không gian tương đối, bảo chúng tôi nghỉ tạm một đêm.
Vì tuyết rơi dày đặc nên tôi và Nha Tử phải vật lộn rất lâu mới dựng được lều và nhóm lửa.
Người của 303 chẳng biết có phải sợ phiền toái hay không, thế mà còn mặt dày ngồi sưởi lửa chung với chúng tôi, đương nhiên chúng tôi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm tay.
“Càng ngày càng lạnh.” Lão Yên cảm thán.
Nha Tử cười một tiếng: “Còn không phải à? Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao?”
“Xem trí nhớ của cậu kìa, bây giờ đã là 12 giờ đêm ngày mồng 2 Tết rồi.” Lão Yên đáp trả một câu, trong giọng điệu còn ẩn chứa một chút bất đắc dĩ.
Nha Tử không phục, nói: “Ai bảo mọi người cứ làm ầm ĩ như vậy? Tôi không quan tâm, tôi cứ coi hôm nay là ngày 30.”
Tôi kinh ngạc phát hiện, hoá ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng chúng tôi mới chỉ vào núi được ba ngày mà thôi…
Tuy nhiên tôi cũng chẳng có cảm giác gì với đêm giao thừa, khi còn nhỏ cha tuy yêu thương tôi, nhưng một người đàn ông thì làm sao tỉ mỉ được, cùng lắm ông ấy chỉ mua thêm chút đồ ăn, cộng thêm một bộ quần áo mới là được.
Tôi biết thu nhập của cha từ đâu mà có, cho nên tôi căn bản không muốn dùng tiền của ông ấy, bởi vì tôi thấy thương ông.
Ở trong quân đội, thực ra đêm giao thừa còn có chút ý nghĩa, những người ở xa hoặc không có nhà như tôi thì ở lại trong quân doanh, ngoại trừ những người đứng canh gác, cả một đám đàn ông chúng tôi sẽ sum vầy bên nhau, vừa múa vừa hát, còn có thể uống vài ngụm rượu - thứ mà bình thường chúng tôi chẳng bao giờ đụng tới, quả thực cũng có chút thú vị.
Bây giờ nghe Nha Tử nhắc tới đêm giao thừa, tôi chẳng có cảm xúc gì, nhưng mấy người của 303 lại không giống như thế.
Lưu Hàn Thu là người mắng ra câu đầu tiên: “Cái nhiệm vụ chết tiệt này đã tiêu tốn mất mấy ngày rồi, làm ông đây năm nay cũng đều không được ăn Tết ở nhà.”
Lời này của ông ta cũng rất bình thường, cho nên chúng tôi không hề châm chọc ông ta, hiếm khi mới thấy cô Thu đồng tình mà đáp lại một câu: “Đúng vậy, bây giờ ở bên ngoài chắc vạn nhà đang sáng đèn rồi.”
Lời nói của cô Thu quả thực rất biết gợi lên sự liên tưởng, tôi lập tức nhớ tới lúc cha mình còn sống, đêm giao thừa, cả thôn đều thắp đèn đuốc sáng trưng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận