Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 429

Nhưng lão Yên lại nhìn về phía tôi một cách kỳ lạ, sau đó lắc đầu: "Không thấy có gì không ổn cả, bởi vì những người như chúng ta khi đi làm nhiệm vụ trở về, ít nhiều gì tâm tình sẽ có chút chập chờn."
Tôi ồ một tiếng rồi không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng lão Yên lại nói một câu: “Nhưng việc cô ấy đột ngột chuyển vào ký túc xá khiến tôi cảm thấy có chút bất ngờ.”
"Được rồi, cậu đi thu dọn hai bộ quần áo, buổi chiều theo tôi tham gia đại hội nghe thử, nếu Tiểu Thu có gì không ổn thì cũng không phải là chuyện của cậu."
Lão Yên vỗ đầu tôi một cái, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng hồ sơ.
Tôi trả tất cả sách về chỗ cũ và rời khỏi phòng hồ sơ, buổi chiều phải ra ngoài, tuy không có gì để thu dọn nhưng tôi vẫn cần một chút thời gian.
Tôi trở về ký túc xá rồi cất quần áo vào trong túi, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn mang theo một con dao găm, lúc này mới xem như thu thập xong.
"Cậu muốn đi đâu?"
Một giọng nói hoảng hốt đột nhiên truyền đến, khiến tôi bất lực nhìn về phía Nha Tử, sau đó tôi yêu cầu anh ta đừng xuất hiện đột ngột như vậy.
Anh ta ngượng ngùng gãi đầu: "Còn không phải là bị cậu hù đến sao? Chúng ta vừa mới trở về, cậu lại muốn đi đâu vậy?"
"Lão Yên không có nói với anh sao?" Lần này đổi thành tôi cảm thấy bất ngờ.
Nha Tử nhìn tôi chằm chằm, tôi đành nói cho anh ấy nghe, chỉ thấy anh ta lộ ra vẻ ủy khuất nói lão Yên bất công, không mang anh ta đi cùng.
Khiến tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích thay lão Yên, nói có lẽ lão Yên đang có điều suy tính.
"Sao cậu nghiêm túc thế?" Nha Tử mỉm cười: "Sau khi trở về, cậu nhớ tả lại cảnh tượng đó cho tôi nghe nhé."
Dáng vẻ đó của anh ta khiến tôi cảm thấy có chút áy náy, bởi vì chuông nhạc của Tăng Hầu Ất rõ ràng là thành quả chung của chúng tôi, nhưng anh ta lại không được đi.
Tuy nhiên, Nha Tử lại vỗ nhẹ vào vai tôi: “Lão Yên nhất định có an bài khác cho chúng tôi!”
Quả nhiên vào buổi chiều trước khi khởi hành, lão Yên đã tìm tới cô Thu và Nha Tử, kêu bọn họ đi phối hợp với các bộ phận khác để giải quyết một chuyện kỳ lạ có liên quan đến bảo vật quốc gia.
Sau khi phân phó xong, lão Yên lập tức mang theo tôi xuất phát, nhưng trong lúc lái xe, tôi lại cảm thấy tò mò mà hỏi bảo vật quốc gia còn có thể xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa?
"Vạn vật đều có linh hồn. Ngay cả những đồ vật đã cũ kỹ thì nó vẫn có thể sinh ra linh hồn." Lão Yên nghiêm túc nói.
Tôi cười nhạo một tiếng: “Nếu vạn vật thực sự có linh hồn, vậy nói không chừng núi Diệp Gia hiện tại đã tràn ngập mấy thứ có linh hồn đi gây họa rồi nhỉ?”
Lão Yên khẽ cười, nói mặc dù suy đoán về vạn vật đều có linh hồn không đáng tin cậy, nhưng đôi khi những thứ quá cũ vẫn sẽ gây ra một số điều không thể giải thích được!
Ví dụ như trước đó ở Nam Hải có một bức tượng Quan Âm đã chảy ra huyết lệ, có bảo kiếm lúc nửa đêm phát ra âm thanh huýt dài, mặc dù sau này đều đã được chứng thực là nó không có liên quan gì đến hiện tượng siêu nhiên, nhưng phản ứng chung của mọi người khi gặp được loại chuyện như vậy đều tìm đến bộ phận của chúng tôi.
Tôi bèn cảm thấy lạ, tôi còn tưởng rằng chúng tôi chỉ có nhiệm vụ đi xuống mộ mà thôi.
“Trường An, chúng ta là đang bảo vệ bảo vật quốc gia chứ không phải là tìm kiếm chúng.”
Lão Yên kiên nhẫn nói: “Sở dĩ chúng ta xuống mộ là vì không muốn bảo vật quốc gia bị cát bụi bao phủ.”
Tôi nhìn con đường phía trước rồi nặng nề gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
Nhưng lão Yên lại cười, nói tôi không có khả năng hiểu được, muốn hiểu thì phải đợi tôi trải nghiệm nhiều thì mới hiểu được.
"Cậu biết đấy, mặc dù đội trưởng Bạch xảy ra chuyện là một đả kích rất lớn đối với tôi, nhưng nếu bà ấy không xảy ra chuyện, có lẽ lúc này tôi chỉ là một người chỉ biết đi theo phía sau thầy mình, ăn no rồi ngồi chờ chết.”
Lão Yên đột nhiên mở miệng nói: "Trường An, cậu rất thông minh và điềm tĩnh, mặc dù Nha Tử lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng nếu ghép hai cậu lại với nhau thì không có ai cảm thấy Nha Tử đáng tin cậy hơn cậu!
Cậu có sự trưởng thành mà ở độ tuổi này của cậu không nên có, điều này có thể liên quan đến tính cách của cậu, nhưng càng nhiều hơn là có liên quan đến cuộc sống của cậu."
Tôi không nói chuyện, bởi vì tôi biết lão Yên còn có điều gì đó muốn nói: "Cậu thấy đấy, mặc dù Nha Tử đã trở thành trẻ mồ côi khi mới bảy tuổi, nhưng cậu ta chỉ nhớ được những chuyện xảy ra vào lúc đó, về sau thì được lão Hứa mang về nhận nuôi.
Lão Hứa đã cho cậu ta tất cả những gì tốt nhất, cho nên việc cậu ta lớn lên thành người như thế này cũng khiến tôi hoàn toàn không cảm thấy chút bất ngờ nào.
Còn cậu chín tuổi đã mất cha, tuy sau này cậu có đội trưởng Trần chăm sóc, nhưng tôi hiểu với tính khí kia của đội trưởng Trần sẽ không nuông chiều cậu quá mức, cộng với việc sống trong quân đội đã khiến cậu nhanh chóng trưởng thành."
“Lão Yên, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chẳng lẽ ông còn sợ tôi chịu không nổi sao?” Tôi cười lớn, lời này của ông ấy nghe có vẻ đang khen tôi, nhưng tôi cũng không ngốc đến thế, trong lời nói của ông ấy chắc chắn là có ẩn ý nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận