Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 313

“Đằng sau chính là chủ mộ à?” Tôi quan sát cánh cửa đá một chút, nhưng không cảm thấy nó có gì đặc biệt.
Lão Yên suy nghĩ một chút, sau đó nói có lẽ là vậy, bởi vì nếu tính từ khoảng cách phía trên mặt đất đến xem thì có lẽ chúng tôi đã tiến đến chủ mộ, nhưng điều kỳ lạ là đoạn đường này cũng quá mức gió êm sóng lặng rồi.
Bởi vì những chuyện đã xảy ra trước đó, cho nên trước khi xuống mộ, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thậm chí còn cảm thấy trong mộ có hồng thủy mãnh thú! Nhưng ai biết dọc theo con đường này lại không hề gặp phải chuyện gì, nếu không phải chỗ này quá tối thì tôi còn cảm thấy mình đang đi trên một con đường rộng.
“Nói không chừng là sự yên tĩnh trước cơn bão.” Giáo sư Hứa giơ đèn pin lên rồi chiếu về phía cửa đá: “Không cần nghĩ quá nhiều, mở ra trước rồi lại nói.”
Cuối cùng tôi cũng biết tính cách lỗ mãng kia của Nha Tử đến từ đâu, hóa ra là do ảnh hưởng từ phía thầy của anh ta, vậy mà tôi vẫn luôn cho rằng giáo sư Hứa là người chững chạc và ổn trọng.
Lão Yên cũng không nghĩ nhiều nữa, mà đi theo giáo sư Hứa cùng nghiên cứu cánh cửa đá, nhưng sau khi nghiên cứu hồi lâu thì ông ấy lại đột nhiên thở dài: "Trực tiếp đẩy ra đi!”
“Cái gì?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Có cửa đá nào trong cổ mộ có thể mở trực tiếp như mở cửa nhà mình không?
Lão Yên nói ông ấy cũng thấy lạ, nhưng phía trên cánh cửa đá này quả thực không có cơ quan, thậm chí còn có thể đẩy ra.
Vừa nói ông ấy vừa đưa tay trực tiếp đẩy ra, chúng tôi đứng sau lưng ông ấy đều bị hù cho nhích gần về phía tường mộ, sợ là sau khi đẩy cửa đá ra sẽ kích hoạt một cơ quan nào đó.
Nhưng lại hoàn toàn không có gì, lão Yên đẩy cửa đá giống như mở cửa nhà mình vậy, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra, phía sau cửa đá cũng không có gì cả...
Phía sau cửa đá là một mảnh đen ngòm, trông nó giống như là một khoảng không trống rỗng không có điểm cuối, ngay cả ánh sáng từ đèn pin chiếu vào dường như cũng bị nó nuốt chửng.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Thương Thần trực tiếp rút hai khẩu súng ở bên hông ra, sau đó chỉ vào bóng tối, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Chúng tôi đứng trước cánh cửa đá hồi lâu mà vẫn không nhận ra điều gì kỳ lạ, nhưng trong lòng của chúng tôi vẫn chìm xuống vì chuyện này quá không bình thường rồi.
Dù sao bên trong ngôi mộ lớn nào cũng có điều bí ẩn, đây là quy củ, nếu không nó đã sớm bị những kẻ trộm mộ đào lên, đã chẳng còn sót lại gì, sao có thể tồn tại qua mấy ngàn năm được?
"Lão Yên, e rằng chuyện kỳ quái ở đây không nhỏ đâu.” Giáo sư Hứa trầm ngâm nói.
Điếu thuốc trên tay của lão Yên đã bốc lên một vòng khói, nhưng dù cho ông ấy có hút hết điếu thuốc thì cũng không thể đưa ra được quyết định, khiến đám người chúng tôi nhất thời bị một mối nguy hiểm không biết tên ngăn lại ở trước cửa đá.
“Vào xem thử đi, cứ đợi như thế này cũng chẳng ích gì.” Tôi dùng đèn pin soi vào bên trong, nhưng do tối quá nên tôi cũng không nhìn ra được điều gì.
Đám người lão Yên gật nhẹ đầu, hiển nhiên cũng cảm thấy những gì tôi nói rất có lý, nên họ lần lượt chuẩn bị sẵn sàng, lấy Thương Thần dẫn đầu và tôi đoạn hậu, từng người chúng tôi chậm rãi bước vào.
Vừa bước vào khoảng không đen kịt, mọi thứ xung quanh đều trở nên tối tăm, tôi thậm chí còn không nhìn thấy bóng lưng của Dược Quán Tử đang đi ở trước mặt mình.
"Tất cả mọi người có đang ở đây không?” Tôi nắm chặt tay, có chút khẩn trương hỏi.
"Có, ở đây tối quá." Tôi nghe thấy tiếng ông ấy cách tôi không quá một mét, nhưng tôi căn bản không nhìn thấy ông ấy!
Ở đây đèn pin đã mất tác dụng, chắc chắn ở đây có thứ gì đó có thể chặn được nguồn sáng.
Nhưng theo tôi được biết, thứ này bây giờ cũng khó tìm chứ đừng nói đến thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Phía trước truyền đến giọng nói của lão Yên: "Đều cẩn thận một chút, dù sao đây cũng là một mộ thất, còn chưa biết có phải là chủ mộ hay không."
Dựa trên khoảng cách từ mặt đất, nơi chúng tôi đang tiếp cận hẳn là của chủ mộ, mặc dù quy mô của mộ nước Tăng không hề nhỏ, nhưng nhóm khảo cổ trước đó gần như đã khai quật toàn bộ hố chôn nên hiện tại chỉ còn lại chủ mộ.
“Chú ý phương hướng.” Giọng nói của giáo sư Hứa vang lên, kế tiếp tôi nghe một tiếng “roẹt” liền thấy một que diêm được bật lên, sau đó là có một ngọn nến được thắp lên.
Khi ngọn nến được thắp lên, tầm nhìn của tôi cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn, chỉ thấy Thương Thần đang nhắm mắt, lỗ tai dựng thẳng, có lẽ nếu có bất kỳ một tiếng động nào lạ nào thì viên đạn của anh ta sẽ bắn tới.
Nha Tử đi theo bên cạnh giáo sư Hứa, bởi vì đeo kính râm nên tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì, hiếm khi thấy anh ta im lặng như thế.
Còn Dược Quán Tử vẫn là bộ dạng ốm đau bệnh tật, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, như thể dù có chuyện gì xảy ra thì ông ấy vẫn có thể duy trì được dáng vẻ này.
Tôi nhìn ngọn nến ở trong tay giáo sư Hứa, rồi nhìn chiếc đèn pin vẫn chưa tắt trong tay mình, ngạc nhiên hỏi: “Trong mộ thất này còn phân chia nguồn sáng à?”
“Tôi cũng chỉ nhìn thấy ở trong sách cổ, cho nên mới thử một lần, nhưng không ngờ lại thực sự có hiệu quả.” Giáo sư Hứa cười tủm tỉm giải thích: “Nghe nói có một loại mộ táng, cảm thấy ánh mặt trời chiếu vào mộ thất là một chuyện vô cùng bất kính với chủ nhân của ngôi mộ, cho nên bọn họ đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để ngăn chặn nguồn sáng, nhưng trong quá trình xây dựng lại cần có nguồn sáng nên nhiều khi không cách nào làm được tuyệt đối.
Hiện tại ngọn nến có thể được thắp sáng cũng là vì nó cách tường mộ quá xa, còn đèn pin không sử dụng được là vì khả năng chiếu sáng quá xa của nó nên đã bị tường mộ hấp thu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận