Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 160: Thái Dương Thần Điểu

Sau khi ăn uống no nê thỏa mãn, hai con chim trắng kêu lên vài tiếng với gã cản thi kia, như thể đang cảm ơn gã, rồi bay vòng quanh và biến mất vào dãy núi xung quanh…
“Đây, đây không phải là Thái Dương Thần Điểu đó chứ?” Giọng của Nha Tử hơi tăng cao vì kinh ngạc.
Cũng may lúc này người cản thi kia đang quỳ xuống để thực hiện một nghi thức gì đó tương tự như tế bái nên không nghe thấy được.
Lão Yên lắc đầu với Nha Tử, ra hiệu cho cậu ta để lát hãy nói sau. Trong lòng tôi cũng dâng lên một làn sóng lớn, hận không thể bắt Nha Tử nói rõ ràng đầu đuôi ngay lập tức. Nhưng tôi cũng biết bây giờ không phải lúc, đành phải kiềm chế sự tò mò.
Theo truyền thuyết, nước Thục cổ có một số vật mang tính biểu tượng, đó là… tượng hình người, trượng vàng và cây thiêng bằng đồng thau.
Hai thứ đầu tiên đã được khai quật tại khu di tích Tam Tinh Đôi, hiện là di tích văn hóa trọng điểm được quốc gia bảo vệ, còn về phần cây thiêng, nó chỉ tồn tại trong những truyền thuyết xưa cũ mà thôi.
Nghe nói Thanh Đồng Thần Thụ cao tới ba trượng, có nhiều chức năng như “Phù Tang”, “Kiến mộc”, “Nhược mộc”, chia thành ba tầng và chính nhánh, trên mỗi nhánh cây đều có một con chim đậu ở đó, đó không phải những con chim bình thường, mà đều là Thái Dương Thần Điểu.
Mặc dù cho đến nay vẫn chưa tìm thấy dấu vết gì của Thanh Đồng Thần Thụ, nhưng ở một số địa phương cũng phát hiện ra tung tích của Thái Dương Thần Điểu. Ví dụ như hai con chim phát ra ánh vàng lúc này, chúng cũng có một trống một mái, các nhà khảo cổ học tin rằng đây có thể là loài Thái Dương Thần Điểu.
Hiện giờ lại có Thái Dương Thần Điểu trong thần thoại xuất hiện tại thung lũng này, liệu có phải nước Thục cổ hoặc mộ Tàm Tùng đang ở ngay gần đây không?
Tôi liếc mắt nhìn lão Yên, tuy rằng trông vẻ bề ngoài ông ấy vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra đôi mắt ông ấy đang sáng ngời, tôi biết rằng ông ấy cũng chỉ cố kiềm chế mà thôi.
Tôi đè nén sự hưng phấn trong lòng, lại tập trung sự chú ý vào người cản thi nọ, chỉ thấy gã này hoàn thành xong một loại động tác tế bái gì đó, liền lạnh lùng xoay người rời đi.
Năm bộ xương trắng trực tiếp rơi xuống đất và lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Lão Yên thấp giọng nói: “Chỗ đất trũng này nhất định có gì đó kỳ lạ, lát nữa chúng ta quay lại quan sát sau, bây giờ cứ bám theo tên cản thi kia trước!”
Đương nhiên chúng tôi sẽ không phản đối, rốt cuộc chỗ đất trũng này cũng không mọc chân mà chạy được, hơn nữa bám theo tên cản thi kia sẽ càng biết được nhiều bí mật hơn. Nếu trước đây chúng tôi bám theo gã chỉ vì cảm thấy mục đích cản thi của gã không được trong sáng, thì hiện giờ chúng tôi càng có nhiều suy đoán hơn. Ví dụ như gã có liên quan gì đến nước Thục cổ, vì sao lại nuôi nấng Thái Dương Thần Điểu ở nơi này?
Không sai, chính là nuôi nấng, nhìn dòng nước đen trong chỗ trũng, nếu nó thực sự được tạo thành do có quá nhiều thi thể phân hủy, vậy hẳn người cản thi kia phải nuôi nấng đôi chim được một khoảng thời gian rất dài rồi.
Chúng tôi lặng lẽ đi theo sau người cản thi nọ, lần này đã không còn tiếng chuông dẫn đường, chúng tôi không dám đi theo sau quá xa, cũng không dám đi quá gần vì sợ gã phát hiện ra, cho nên lần này cũng khó khăn hơn trước một chút.
Gã cản thi quay trở lại con đường cũ, dọc đường đi, cứ thi thoảng gã lại quay đầu lại quan sát, làm cho chúng tôi còn tưởng mình đã bị phát hiện rồi! Tuy nhiên mỗi lần gã qua đầu lại dường như lại không chuyện gì xảy ra, như thể gã không nhìn chúng tôi, làm chúng tôi cũng không biết sao mà lần.
Đường trong núi vốn khó đi, ấy vậy mà tên cản thi kia lại như đi trên mặt đất bằng, tốc độ của gã chẳng bị ảnh hưởng một chút nào, đi được chừng mười phút gã lại gia tăng tốc độ, chỉ trong chớp mắt gã đã bỏ lại chúng tôi một đoạn khá xa.
Chúng tôi cũng vội đuổi theo, sợ sẽ không cẩn thận mà mất dấu của gã.
Kẽo kẹt…
Tiếng cành cây gãy vang lên giòn tan, chúng tôi cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nha Tử đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt ngây thơ, dưới chân anh ta có những cành cây gãy.
Lão Yên hận sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ta một chút, rồi nhanh chóng kéo chúng tôi vào trong một lùm cây để ẩn trốn.
Vào ban ngày, tiếng cành cây gãy có thể không gây được sự chú ý, nhưng bây giờ đang là ban đêm, vạn vật hoàn toàn im lặng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng biến mất, những âm thanh như vậy chắc chắn sẽ được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Quả nhiên, gã cản thi đang đi phía trước đã quay đầu lại, gã nghi hoặc lùi về mấy bước, chúng tôi che kín mũi miệng lại không dám thở.
Chỉ thấy gã nọ bước đúng đến nơi Nha Tử vừa mới đứng, khom lưng nhặt đoạn cành cây gãy lên, quan sát một lúc rồi ném đi. Nhìn thì có vẻ như gã chưa phát hiện ra gì, xong khi quay lại, tốc độ di chuyển của gã rõ ràng đã nhanh hơn.
Chờ cho gã đi được một đoạn, chúng tôi mới chui ra khỏi lùm cây, dùng tốc độ nhanh hơn để đuổi theo gã ta. Cứ đi mãi như vậy, đến nửa đêm, chúng tôi mới miễn cưỡng đuổi kịp gã, cũng xem như là không bị cắt đuôi.
Đúng lúc này, ánh trăng đột nhiên bị một đám mây đen che khuất, cản trở tầm nhìn của chúng tôi, đến khi chúng tôi thích nghi lại với bóng tối, bóng người trước mặt đã biến mất.
“Người đâu rồi?” Tôi chạy về phía trước hai bước, tuy rằng con đường này khá khó đi, nhưng lại là một quãng đường tương đối thẳng, không có lý do gì mà gã kia có thể đột nhiên biến mất trước mặt chúng tôi như vậy được.
Lão Yên và những người khác cũng chạy tới, quỳ rạp trên đất rồi cẩn thận quan sát, rồi lên tiếng: “Chỉ e là người này đã phát hiện ra chúng ta…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận