Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 305

Sau khi tôi và Nha Tử cơm nước no nê, lại thăm dò được tin tức xong, chúng tôi liền đứng dậy rời đi và chuẩn bị đi tới chợ đen tìm một chút, biết đâu có thể tìm được một số trang bị ra dáng thì sao.
“Người trẻ tuổi, các cậu thật sự không sợ chết à?” Ngay tại lúc chúng tôi vừa đứng dậy, ông cụ ở bàn bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Tôi và Nha Tử liếc nhìn nhau, sau đó mới nhìn về phía ông ấy: “Ông ơi, ông có cao kiến gì sao?”
“Cao kiến thì không có, chỉ có một câu thôi, nếu các cậu không muốn tìm chết thì đừng đi đến chợ đen." Ông cụ uống một hơi cạn sạch rượu ở trong chén, sau đó đứng dậy rồi run rẩy bước ra cửa và đi ngang qua chúng tôi.
Chúng tôi muốn hỏi thăm thêm vài câu nhưng ông cụ không nói gì thêm, cứ như vậy mà biến mất ở góc rẽ.
Sau khi ông cụ đi mất, người thanh niên ở trong tiệm mới nói: “Các anh đừng nghe ông ấy nói linh tinh, ông ấy nha, mấy năm trước sau khi ông ấy đến chợ đen xong thì đã như vậy, nhưng chợ đen đã mở được nhiều năm rồi cũng chưa thấy có ai thật sự mất mạng cả."
Tôi nhìn vào góc rẽ nơi ông cụ biến mất, mà trong lòng càng thêm nghi ngờ. Người này trông không giống với kẻ điên mà?
Nhưng cho dù ông ấy có điên hay không điên, tôi và Nha Tử sẽ không vì mấy câu của ông ấy mà bị dọa sợ, chúng tôi sẽ đi thẳng về phía khe núi mà người thanh niên trẻ đã đề cập.
Trên đường đi, tôi chợt nảy ra một ý tưởng: "Nha Tử, chúng ta có thể mượn súng ống từ chỗ của cảnh sát vũ trang không?"
"Đám người trung đội trưởng Tiêu sao?" Đôi mắt của Nha Tử cũng sáng lên: "Đúng vậy, súng ống do cảnh sát vũ trang được phân phối cũng không tệ, chúng ta mượn mấy cái dùng đi."
Lúc này, hai người chúng tôi cũng không vội chạy đến chợ đen, mà lại rẽ đến chân núi Diệp Gia tìm trung đội trưởng Tiêu trước.
"Tiêu Bài." Nha Tử cười hì hì, bộ dạng này không còn lạnh lùng như khi vừa xuống núi nữa: “Chúng tôi có chút chuyện muốn tìm anh hỗ trợ.”
“Chuyện gì?" Trung đội trưởng Tiêu cũng không phải tên ngốc, sau khi nhìn thấy thái độ này của chúng tôi thì anh ta lập tức trở nên cảnh giác.
Nha Tử lập tức làm khó dễ: "Không phải anh nói có khó khăn gì thì cứ tìm anh hỗ trợ sao? Lời này vừa mới nói xong, cũng không đến mức vừa mới quay lưng đã phủ nhận đúng không?”
“Làm gì có, từng người trong số các cậu đều có bản lĩnh hơn người, muốn tôi giúp cũng được thôi, nhưng cậu phải nói cho tôi biết là chuyện gì mới được chứ?” Trung đội trưởng Tiêu mặt dày như bức tường thành vậy, có lẽ mấy lời anh ta nói lúc chúng tôi xuống núi chỉ là mấy lời khách khí thôi, hiện tại thấy chúng tôi thật sự tìm đến cửa thì muốn lảng tránh.
Tôi cũng lười nói nhảm với anh ta nên kéo Nha Tử qua một bên rồi nói thẳng: “Tôi muốn mượn anh mấy khẩu súng để sử dụng.”
“Súng?” Trung đội trưởng Tiêu Tiêu sửng sốt một lát, sau đó đột nhiên cười lớn: “Muốn mượn súng sao không nói sớm, làm tôi tưởng các cậu muốn tôi xuống mộ chứ?”
Tôi và Nha Tử hai mặt nhìn nhau, hóa ra anh ta đã bị đám người kia dọa cho vỡ gan rồi.
Trung đội trưởng Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi chúng tôi muốn mượn bao nhiêu khẩu súng?
"Cho tôi và Nha Tử một khẩu súng tiểu liên và một khẩu súng lục, sau đó lại thêm hai khẩu súng lục.” Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy dù giáo sư Hứa và Dược Quán Tử có yếu đến đâu thì vẫn là người của 701, lúc hợp lực nổ súng, trên tay có khẩu súng thì ít nhất có thể tự bảo vệ mình, nếu không thì cho dù chúng tôi có lợi hại đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có lúc sơ suất.
Trung đội trưởng Tiêu không nói hai lời, nhanh chóng thu thập đủ vũ khí cho chúng tôi.
"Lúc sử dụng mọi người cũng phải tiết chế một chút, dù sao những thứ này cũng đều đã được đăng ký trong danh sách, cũng đừng để mất, nếu không thì lúc giao nộp cũng khó cho tôi.”
Mặc dù trung đội trưởng Tiêu đã đặt vũ khí vào tay của chúng tôi, nhưng vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.
Nha Tử cầm súng trong tay: "Việc này thì khó mà nói chắc được, dù sao thì anh cũng đã thấy được sự lợi hại của ngôi mộ kia rồi, cho nên không thể vì súng mà bỏ mạng được đúng không?”
Nói xong, anh ta còn sợ trung đội trưởng Tiêu sẽ đổi ý nên nói thêm một câu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không cố ý khiến anh khó giao nộp đâu.”
Sau khi lấy súng, tôi và Nha Tử mới nhớ đến việc muốn đi chợ đen, thế là mỗi người mang theo một khẩu súng lục và để phần còn lại ở chỗ của trung đội trưởng Tiêu cho đến khi chúng tôi trở về núi.
"Hai cậu muốn đi tới chợ đen à?" Thật không ngờ, sau khi trung đội trưởng Tiêu nghe được lời này thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Tôi nói không ổn, dù sao cảnh sát vũ trang cũng là cảnh sát, bọn họ đương nhiên căm thù những nơi như chợ đen đến tận xương tuỷ, sao tôi lại nói ra điều này trước mặt anh ta chứ?
Trung đội trưởng Tiêu vừa nhìn thấy ánh mắt này của tôi thì hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, cho nên lập tức nói: “Chuyện này chúng tôi không thể quản được, trong lòng tôi cũng hiểu rõ chợ đen ở nơi này, hầu hết mọi người vì nuôi sống gia đình mà lấy những thứ mới lạ để trao đổi, chỉ cần không làm những chuyện thương thiên hại lí thì chúng tôi sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt! Nhưng tôi nghe nói chợ đen này có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Tôi vội vàng hỏi, bởi vì câu nhắc nhở nếu chúng tôi không muốn chết thì đừng đi của ông cụ trước đó, lại lần nữa hiện lên trong đầu của tôi.
Nhưng tôi vẫn không hiểu, theo lời bọn họ nói thì chợ đen này đã được mở từ rất lâu rồi, nếu có điều kỳ lạ thì tại sao nó vẫn tiếp tục được mở ra chứ?
Nhưng trung đội trưởng Tiêu lại cau mày lắc đầu: “Cụ thể thì tôi không rõ lắm, nếu là người bình thường đi vào chợ đen này thì sẽ không sao, nhưng đối với người có chút bản lãnh thì lại vô cùng nguy hiểm, còn về lý do tại sao thì tôi không thể nghĩ ra, chẳng lẽ cùng một nơi còn có thể nhìn người qua đĩa đồ ăn mà chọn ra những người lợi hại nhất sao?”
- Giải thích câu "Nhìn người qua đĩa đồ ăn". Nôm na là dựa theo những người khác nhau mà bưng đồ ăn khác nhau, như người giàu thì món ngon, người nghèo thì món đạm bạc, phân biệt đối xử dựa theo địa vị, mối quan hệ. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận