Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 427

Sau khi hút xong vài điếu thuốc, tôi mới có thể coi những suy nghĩ hỗn loạn của mình thành sự thiếu hiểu biết, còn cảm xúc là do ban đêm quấy phá.
Sau khi hút hết bao thuốc lá, cô Thu cuối cùng cũng quay lại, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, con mắt cũng hơi đỏ lên, khiến tôi không biết là do bị gió thổi hay là đã khóc nữa.
"Trở về thôi." Cô Thu rõ ràng không còn cảm thấy hào hứng như lúc mới đến nữa, chỉ thấy cô ấy ném chìa khóa cho tôi, hỏi tôi có biết đi xe máy không.
Tôi mỉm cười nói một tiếng chuyện nhỏ, sau đó trực tiếp ngồi lên xe rồi đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy: “Đi thôi, em trai đây đưa chị về nhà.”
“Ha ha.” Cô Thu cũng cười, sau khi ngồi lên xe máy, hai tay của cô ấy khoác lên trên vai của tôi, nhưng trong khoảnh khắc xe máy khởi động thì tôi lại nghe được giọng nói sa sút của cô ấy vang lên: “Tiếc là chị đã không còn nhà nữa…”
Tôi không khỏi cảm thấy sầu não, nhưng rồi lại cảm thấy kỳ lạ, có thể nói là hầu hết những người đã tiến vào 701 đều không còn người nhà.
Ví dụ, lão Yên là một người độc thân, còn tôi và Nha Tử đều là trẻ mồ côi, Côn Bố có một gia tộc rất phức tạp ở Nam Cương, cho nên nơi này không thể gọi là nhà, nhưng nghe ý của cô Thu, chẳng lẽ cô ấy có nhà sao?
Nhưng sau khi nói xong câu đó thì cô ấy lại khẽ tựa vào người tôi và tựa hồ đã ngủ thiếp đi, như thể những gì cô ấy vừa nói chỉ là do tôi nghe nhầm.
Khi chúng tôi đến 701, cô Thu xuống xe trước, sau đó vỗ nhẹ vào ghế sau: "Chiếc xe này thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Đây là lời nói thật, tôi biết đi xe máy, nhưng bản thân lại chưa từng có cơ hội lái nó, tuy nhiên hôm nay tôi cũng đã được lái nó.
Cô Thu cười ha ha. “Cho cậu đấy.”
“Hả?” Tôi vừa định xuống xe thì lại bị câu nói này của cô ấy dọa sợ, suýt chút nữa đã khiến cả người lẫn xe ngã xuống đất.
Bởi vì đầu năm nay, ngay cả xe đẹp cũng là một trong “bốn kiện lớn”, lúc nhà ai cưới vợ có thể chuẩn bị một chiếc đã là chuyện rất có thể diện rồi, chứ đừng nói đến xe máy?
Cô Thu khinh thường nói: “Dù sao chị cũng không muốn lái nó nữa nên mới đưa cho cậu, nếu sau này chị có muốn đi đâu thì cậu đưa chị đi là được.”
Nói xong cô ấy đã bước vào 701, đồng thời cũng mặc kệ tôi đang bối rối.
Sau đó tôi mới nhận ra có điều gì đó là lạ, hình như cô Thu không có ở trong đơn vị mà, vậy tại sao đang đêm hôm khuya khoắt thế này mà cô ấy lại vào trong đó chứ?
Tôi nhanh chóng đỗ xe, sau đó đuổi theo cô ấy: “Chị không về chỗ ở của mình sao?”
“À.” Cô Thu quay đầu nhìn về phía tôi.
“Chị quên nói với cậu một chuyện, kể từ hôm nay trở đi chị cũng sẽ ở trong ký túc xá của 701. Mặc dù sống bên ngoài đã lâu, nhưng chị vẫn cảm thấy ký túc xá vừa an toàn vừa tiện lợi. Đúng rồi, chị ở sát vách phòng của cậu, có chuyện gì thì cứ gọi chị.”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh, bởi vì thực tế trong ký túc xá của 701 hoàn toàn không có ai cả, phần lớn các nhân viên tình báo không tiếp xúc với nhau nhiều, đều sống một mình giống như đám người giáo sư Hứa và Nha Tử, mặc dù không thuận tiện lắm nhưng dùng lời của lão Yên đến nói thì nếu tất cả chúng tôi đều sống cùng nhau thì rất dễ xảy ra chuyện.
Tất nhiên, tôi cũng không hiểu việc ông ấy nói như vậy là đang ám chỉ điều gì.
Nhưng hiện tại cô Thu lại đột nhiên chuyển vào ở, khiến tôi có chút không quen!
Tôi đứng đó một lúc lâu thì mới nhận ra đây là sự thật không thể thay đổi được, cho nên tôi cũng chỉ đành cắn răng quay về ký túc xá, nhưng khi đi ngang qua phòng cô Thu thì thấy đèn trong phòng cô ấy không bật, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó tôi mới trở về căn phòng của mình.
Tối nay đầu tiên là cùng Nha Tử lăn lộn hồi lâu, sau đó lại đi dạo cùng với cô Thu, tôi cho rằng mình sẽ sớm chìm vào giấc ngủ vì mệt mỏi. Nhưng không hiểu vì sao tôi lại mất ngủ, đành phải trợn tròn mắt nhìn về phía chân trời dần dần trắng xóa, cuối cùng bực bội mà túm lấy tóc rồi vùi đầu vào giường cố gắng ngủ một giấc.
Ngay khi tia nắng đầu tiên chiếu vào thì tôi đã rời giường, sau đó nhanh chóng rửa mặt, ngậm lấy hai cái bánh quẩy trong căn tin rồi đi về phía phòng hồ sơ.
Tôi tìm kiếm tất cả các cuốn sách có liên quan tới tinh tượng và bắt đầu đọc từ những cuốn đơn giản nhất!
Nước tôi đã nghiên cứu tinh tượng và thiên văn học từ xa xưa, ở các triều đại trước đây thậm chí còn có những chức quan đặc biệt như Ty Thiên Giám, nhưng nhìn các ngôi sao trên trời giống như ngắm hoa trong màn sương vậy, khiến cho rất nhiều sử sách chỉ ghi chép được một mặt của nó và không có cách nào có thể bao gồm tất cả mọi thứ.
Tuy nhiên, càng đọc tôi càng phát hiện ra những tinh tượng được ghi trong “Tinh Quan Yếu Quyết” khác với những thứ này, nội dung của nó càng thâm ảo hơn nhiều.
"Quên đi, quên đi, không nghĩ ra được." Tôi bực bội đẩy hết sách ra, sau đó nắm lấy tóc, có cảm giác trước mắt như có một màn sương mù, những thứ như tinh tượng và quyển Tham Lang, khiến tôi nhất thời cảm thấy chóng mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận