Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 620

Nếu bị nó cắn trúng thì cho dù là Bồ Tát cũng không thể cứu nổi.
Tôi cũng hiểu được tại sao vừa rồi vẻ mặt của Nha Tử lại trông khó coi đến vậy. Anh ta có thể kìm nén nỗi sợ hãi để giải quyết con rắn cũng đã rất khó khăn rồi.
“Sao ở đây lại có loại rắn này?"
Tôi dùng phi đao chọc chọc nơi bảy tấc của con rắn, chết đến không thể chết được nữa. Kỹ thuật của Nha Tử đúng là rất tốt.
Nha Tử nhìn quanh và nói: "Tôi nghi là có ai đó đã bỏ nó vào."
Tôi cau mày, vài khuôn mặt lướt qua. Sau một lúc, tôi lắc đầu và nói không có khả năng ...
"Đừng nghĩ về chuyện này nữa, trước tiên cứ rời khỏi đây cái đã." Nha Tử thúc giục.
Tôi gật đầu, dù thế nào đi nữa thì việc rời đi luôn là chính xác.
Sảnh lớn này ngoại trừ những bức tranh treo tường thì không còn thứ gì lạ mắt. Ngay cả lối ra cũng không khó tìm như ở các tầng trên, cánh cửa lớn được mở một cách đường đường chính chính ở phía bức tranh treo tường cuối cùng.
“Chắc là không có bẫy đâu nhỉ?" Nha Tử trước đó đề nghị rời đi giờ lại nghi ngờ.
Tôi liếc nhìn anh ta nói: “Cho dù có bẫy thì chúng ta cũng phải đi.”
Nha Tử cười lớn, giống như có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Còn không phải là tôi sợ chúng ta sẽ biến mất như Côn Bố mà không hiểu được lý do sao?"
“Chưa chắc." Tôi lắc đầu.
Lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa này lòng tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Có lẽ là do Côn Bố đã đi qua cánh cửa này rồi nên mới không quay về.
Nha Tử hùa theo một câu, tiện tay lấy một chiếc túi vải, sau đó nhặt con rắn vương đen lên bỏ vào.
“Anh làm gì vậy?” Tôi khó hiểu hỏi.
Anh ta nhún vai: “Đây chính là nguyên liệu nấu ăn ngon nhất, ai biết chúng ta sẽ ở trong tháp này bao lâu, chuẩn bị nhiều một chút cũng tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm vào con rắn vương đen bị cuộn lại thành một quả bóng kia, không thể không ngưỡng mộ sự vô tư của Nha Tử.
Nha Tử ném chiếc túi vải chứa rắn vương đen vào ba lô và đi về phía cánh cửa đang mở.
Tôi tóm lấy anh ta và bảo anh ta đi phía sau tôi, sau đó dẫn đầu cầm phi đao đến gần cánh cửa gỗ.
Sức chiến đấu của Nha Tử đúng là rất tốt, nhưng anh ta lại rất không cẩn thận với không đủ tỉ mỉ, để anh ta mở cửa thì quá nguy hiểm!
Cánh cửa gỗ rộng khoảng một mét, cao chưa đến hai mét, là một cách cửa hết sức bình thường.
Nhưng vì đã gặp nhiều nguy hiểm nên khi nhìn thấy một cánh cửa bình thường như vậy thì tôi lại có chút nghi ngờ. Đầu tiên, tôi cẩn thận quan sát một lúc, sau đó lại ấn xung quanh thì phát hiện cánh cửa này thực sự chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường.
"Không có vấn đề." Tôi quay sang Nha Tử nói.
Nha Tử chậc lưỡi: "Hy vọng mấy tầng tiếp theo cũng sẽ như vậy."
Nghe xong lời anh ta nói, tôi cười khổ một tiếng. Tầng này cũng không hề dễ dàng, chỉ là đoạn cuối đường dường như không có nguy hiểm gì thôi.
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi chợt hiện lên đôi mắt đã nhìn thấy qua lỗ chó, tóc gáy chợt dựng đứng cả lên.
"Đi mau!" Tôi vừa kéo theo Nha Tử vừa đẩy cửa ra. Dự cảm trong lòng quá đáng sợ, đáng sợ đến mức tôi không dám quay đầu lại.
Đôi mắt kia đi đâu rồi?
Nháy mắt khi mở cửa ra, trong đầu tôi đã hiện lên một câu hỏi. Sảnh lớn này cũng chỉ lớn như vậy thôi, người có đôi mắt to như chuông đồng thì không thể nhỏ được, nhưng trong sảnh lớn này lại chẳng có gì cả.
Đủ loại suy đoán đổ dồn vào, tôi chỉ cảm thấy đầu đau nhức.
"Trường An!" Nha Tử hét lên.
Tôi quay đầu lại muốn hỏi có chuyện gì, nhưng lại cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, cả người đột nhiên rớt xuống, khiến cho Nha Tử đang ôm cánh tay tôi cũng rớt xuống theo.
Cánh cửa tưởng chừng như bình thường không có bất kỳ cơ quan nào này thế mà lại chôn một cái bẫy đơn giản nhất ... Tôi phòng tới phòng lui, nhưng lại không nhận ra dưới chân mình trống không.
Tiếng gió gào thét bên tai, tôi hoàn toàn không thể mở nổi mắt, chỉ muốn tự tát mình một cái, đúng lúc này thế mà lại lơ là.
Điều khiến tôi càng bất đắc dĩ hơn là dù đang rơi rất nhanh, nhưng trong đầu tôi vẫn tràn ngập hình ảnh về ánh mắt đó, tôi chợt nhận ra hình như tôi đã từng nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi!
"Trường An, Trường An..." Giọng nói của Nha Tử vang lên bên tai.
Tôi xua tay ý bảo anh ta đừng ồn nữa, trong đầu cứ nghĩ về đôi mắt đó, đôi mắt đỏ như máu lại như chuông đồng, rốt cuộc tôi đã từng gặp nó ở đâu rồi nhỉ?
Suy nghĩ của tôi giống như bị sương mù che phủ, rõ ràng chỉ cần gạt đi đám sương mù là có thể nhìn thấy rõ sự thật, nhưng tôi lại không thể đến gần chúng.
“Mịa!" Tôi đấm một quyền trúng tảng đá cứng, đau đến mức kêu lên, lúc này mới kinh ngạc nhận ra chúng tôi không biết đã rơi xuống đất từ khi nào.
Mà Nha Tử thì đang ngồi cạnh nhìn tôi một cách kỳ lạ, vừa thấy tôi ngước lên đã hỏi vừa rồi tôi đang phát điên cái gì vậy.
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, anh ta chỉ vào má mình và nói: "Trường An này, bộ tôi đắc tội cậu lúc nào hả? Sao tôi mới chỉ kêu có một tiếng đã bị cậu cho ăn tát rồi?"
“Vậy anh không biết tránh à?” Tôi có chút xấu hổ nhưng vẫn nói một cách mạnh miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận