Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 671

Không biết câu nào của lão Yên khiến người đánh cá đó mủi lòng, người này bắt đầu do dự, lão Yên liên tục lải nhải đội trưởng Bạch có thể không sống được bao lâu nữa, cuối cùng người này mới đồng ý: “Có thể cho bà ấy vào thôn, nhưng không thể ra ngoài.”
“Với cơ thể này của tôi, có muốn ra khỏi cửa cũng không ra được.” Tiếng cười khổ của đội trưởng Bạch từ trong xe truyền đến.
Người đánh cá cuối cùng cũng buông bỏ sự nghi ngờ:
“Mấy người đi bộ theo tôi đi, đường phía trước không dễ lái xe.”
Lão Yên nghe vậy liền đi đến bên cạnh xe cõng đội trưởng Bạch lên, sau đó chúng tôi đều mang theo đồ đạc, tìm một ít cỏ dại và lá cây phủ lên xe che lại rồi theo sau người đánh cá kia.
Người này mang theo chúng tôi đi về hướng mà người này vừa tới đây, cách đó khoảng mười mét có một con dốc bị cỏ dại mọc tươi tốt che khuất, nếu không đến gần thật sự là rất khó phát hiện.
Con dốc này vừa nhìn đã biết bình thường không có người qua lại, cỏ dại phủ bên trên dài khoảng một mét và bị giẫm đạp lung tung.
Tôi đỡ lão Yên chậm rãi đi tới, đội trưởng Bạch ghé vào trên người ông ấy không nói một lời, nhắm mắt lại như ngủ, lại như đang suy nghĩ gì đó.
Đến chân dốc, sau khi đi ngoằn ngoèo giữa đám cỏ dại, lại xuyên qua một mảnh rừng không lớn không nhỏ, cuối cùng tôi cũng thấy được khói bếp.
Gió biển thổi mạnh hơn, thổi từ nơi khói bếp lượn lờ bay lên, mang theo một mùi biển nồng nặc.
Nhìn từ xa, thôn làng trông rất nhỏ, chỉ khoảng mười mấy hai mươi hộ gia đình, nằm san sát nhau với không gian sinh hoạt khá chật hẹp. Ở phía rìa ngôi làng có một nơi tương đối trống trải với nhiều loại giá kệ khác nhau của người dân, có lẽ nó được dùng để phơi đồ khô, hiện tại đã muộn nên trên giá kệ đều trống rỗng.
“Đúng là tiên cảnh.” Lão Yên tán thưởng một tiếng từ đáy lòng, quay đầu lại nói với đội trưởng Bạch: “Thầy, có lẽ người ở đây hai ngày sẽ tốt lên thôi.”
“Hy vọng là vậy.” Đội trưởng Bạch nhấc mắt nhìn lướt qua thôn làng rồi lại ngủ thiếp đi.
Tôi chú ý tới người đánh cá kia đã liếc nhìn bên này một cái, có thể là cảm thấy được tôi đang nhìn nên lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục dẫn đường.
Cuối cùng khi đứng ở cửa thôn Phong Thu, tôi không thể không bội phục tính khép kín của thôn làng này.
Bãi cỏ hoang nơi mà chúng tôi vừa dừng lại hoàn toàn là một thủ thuật che mắt, cho dù có người nhàn rỗi nhàm chán nhìn thấy con đường dốc kia thì cũng rất khó mà tìm ra con đường chính xác trong những con đường mòn rậm rạp để đi vào trong khu rừng.
Ngay cả khi có đến được thì hầu hết mọi người cũng sẽ dừng ở đây, cho dù vào rừng, còn có bụi cây ngăn cản, bình thường nhàn rỗi không có việc gì thì người ta cũng không phí công phí sức như vậy.
Cho dù là người có mục đích mà gặp phải một mớ rắc rối như vậy thì khi đến được thôn Phong Thu, hiệu quả chiến đấu của họ sẽ giảm đi rất nhiều.
Mặc dù nhìn có vẻ không cao minh lắm, nhưng chính những thứ bình thường này lại khiến lòng người rối rắm.
Lấy nhóm người chúng tôi làm ví dụ, cơ quan huyền môn hay mê cung bát quái cũng không sợ, ngay cả giáo sư Hứa với Nha Tử cũng có thể phá được hầu hết chúng, chúng tôi chỉ sợ là không có cái gì cả.
Chúng tôi đã quen với việc ứng phó các loại cơ quan, đến khi không có gì cả thì lại buồn tay buồn chân.
“Tôi đã nhường ra một căn nhà cho mấy người rồi, có ba phòng, mấy người tự phân chia đi.” Giọng người đánh cá nhàn nhạt, sau đó liền dẫn đầu vào thôn.
Có thể đang là giờ nấu cơm nên trong thôn không thấy có nhiều phụ nữ, ngược lại là có một đám đàn ông vừa đánh cá trở về.
Bọn họ quả nhiên giống hệt như trong tình báo, ngay cả khi ra biển cũng bọc kín cơ thể, chỉ lộ ra mặt và tay!
“Ha ha, Côn Bố, anh thích hợp sống ở đây này.” Nha Tử nhìn những người đánh cá này, lại nhìn Côn Bố.
Côn Bố còn bọc kín hơn cả họ, thậm chí còn không để lộ cả tay.
Anh ta liếc mắt nhìn một cái, như đang hỏi Nha Tử có phải ba ngày không đánh liền muốn leo lên nóc nhà lật ngói?
“Đùa thôi mà ha ha.” Nha Tử liên tục xua tay, còn không có tiền đồ liên tục rụt người về phía giáo sư Hứa.
Nhưng những lời này của anh ta lại thu hút sự chú ý của người đánh cá dẫn chúng tôi vào, người này cẩn thận đánh giá Côn Bố một chút, trong ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi.
“Người anh em này, cậu cũng làm nghiên cứu môi trường à?” Người đánh cá hỏi.
Côn Bố nghe vậy không hoảng loạn chút nào mà lạnh lùng hỏi: “Sao vậy, không giống à?"
“Tôi chưa từng thấy ai làm về môi trường, cũng không biết môi trường ở đây có thể làm được gì." Vẻ mặt người đánh cá vô cùng bài xích: “Trưởng làng nói với chúng tôi, mấy người cùng lắm chỉ có thể ở lại đây nửa tháng. Sau nửa tháng nhất định phải rời đi.”
Lão Yên không để ý đến thời hạn, ông ấy cười nói: “Anh trai, còn chưa biết anh họ gì.”
“Trịnh Tam.”
Người đánh cá vốn không muốn nói, nhưng có lẽ vì nghĩ chúng tôi sẽ ở lại đây nửa tháng, không nói cũng không ổn lắm nên mới cứng ngắc nói ra hai chữ.
Khi đang nói chuyện, chúng tôi đã đến căn nhà mà ông ta sắp xếp, tôi vừa nhìn thoáng qua đã hiểu. Căn phòng này nằm ở giữa ngôi làng, trước sau trái phải đều có nhà ở. Có thể nói chỉ cần hắt xì một cái bọn họ đều có thể nghe được. Lòng cảnh giác cũng thật lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận