Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 454

Sắc mặt của Trường Không cũng không có biến hóa, chỉ cười nói đừng khiến họ hàng phải hận thù nhau, phải biết rằng nhà họ Lưu diệt vong không thoát khỏi quan hệ với 701.
Tôi mặt không đổi sắc nói: “Vậy anh nói xem, không thoát khỏi quan hệ thế nào?”
“Trường An, đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn.” Lão Yên hoảng sợ ngăn cản, vốn tôi còn không có hứng thú, nhưng nhìn bộ dáng này của ông ấy thì lại càng có hứng thú.
Trường Không khiêu khích nói: “Sao nào, sợ rồi à?”
"Ông đây..." Lão Yên suýt chút nữa nhảy dựng lên, tôi túm chặt tay ông ấy, sau đó hất hất cằm về phía Trường Không, để cho anh ta nói tiếp.
Trường Không vẫn là bộ dáng mọi chuyện đều đang nắm trong tay: “Lưu Trường An, nhà họ Lưu làm cái gì, 70 làm cái gì, chẳng lẽ cậu còn không biết sao? Hơn nữa... tại sao cha cậu lại biết cô Tứ?”
“Nhiều chuyện.”
Trường Không vừa dứt lời, cô Tứ đang nhắm mắt dưỡng thần ở trong góc đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Thế nào, bây giờ ngay cả chuyện của tôi 303 cũng muốn can thiệp nữa à?”
Cô Tứ mặc dù lạnh lùng, nhưng kỳ thật anh ấy chỉ lạnh nhạt coi mọi việc không liên quan đến mình, có nhiều lúc cũng không cố ý áp bức người khác.
Nhưng lúc này anh ấy như bị người khác chạm vào vảy ngược, khí lạnh trên người khiến người ta không thể nhúc nhích, toàn bộ nhiệt độ trong xe đều giảm xuống thấp hơn bình thường mấy độ.
Trường Không đang chuẩn bị ra oai phủ đầu tôi lúc này mới nhớ tới cô Tứ cũng đang ở trên xe, bị anh ấy dọa sợ không dám lên tiếng, tuy rằng sắc mặt của anh ta không thay đổi, nhưng nắm tay của anh ta chợt nắm chặt đã biểu hiện sự khẩn trương của anh ta.
“Lưu Hàn Thu.” Cô Tứ đột nhiên gọi một tiếng.
Lưu Hàn Thu theo bản năng trả lời “có”, sau đó cảm thấy có chút mất mặt, cứng họng không muốn nói nhiều.
Cô Tứ mở miệng nói: “Tôn chỉ sáng lập 701 và 303 đều viết rõ ràng trong phòng làm việc của các ông, nếu không nhớ rõ thì trở về học thuộc thêm mấy lần đi.”
Nói xong, anh ấy lại nhắm mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt Lưu Hàn Thu lại trắng bệch, như thể lời nói vừa rồi của cô Tứ có lực sát thương rất lớn.
Lão Yên lại không có thời gian hả hê khi người khác gặp họa, ông ấy lo lắng nhìn tôi, muốn nói lại thôi, thật lâu sau chỉ thở dài một tiếng.
Tôi biết ông ấy muốn nói gì, thông qua phản ứng của ông ấy thì cũng có thể nhìn ra được lời Trường Không nói có tám phần là thật, nhưng tên Trường Không ngu ngốc này lại ngốc ở chỗ đều coi người khác là kẻ ngốc, tôi từ nhỏ lớn lên với cha, cha mình chết như thế nào tôi đều biết rõ ràng.
Ngoại trừ cha tôi, anh ta nghĩ tôi sẽ vì họ hàng chưa từng gặp mặt của nhà họ Lưu mà chống lại đám người lão Yên sao?
Nhà họ Lưu là người giữ mộ, 701 là người tìm mộ, nhất định sẽ có xung đột, nhưng tôi tin tưởng bọn họ sẽ không làm ra việc giết người.
Nhà họ Lưu bị diệt vong là bởi vì không ai có thể hiểu thấu đáo “Tinh Quan Yếu Quyết” mà thôi, dùng cái này để châm ngòi, Trường Không sợ là sốt đến hỏng đầu óc rồi đi?
Lão Yên nhìn vẻ mặt của tôi liền biết tôi không để bụng, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Loảng xoảng!
Đúng lúc này, xe đột nhiên xóc nảy một trận, chúng tôi không hề phòng bị, suýt chút nữa ngã trái ngã phải.
Thật vất vả mới ổn định được cơ thể, chỉ thấy Nha Tử cầm lấy chỗ nối liền giữa thùng xe và ghế lái, sắc mặt vặn vẹo dị thường, gần như là gồng cổ liều mạng hét lên, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng khẩu hình kia rất rõ ràng là cứu mạng!
Cô Tứ đột nhiên cử động, ngón trỏ và ngón giữa bên tay phải khép lại, chọc thẳng lên tấm bạt, như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng một lỗ, sau đó khí thế không giảm mà nắm cằm Nha Tử, dùng tay kia thò vào.
Mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp, chúng tôi còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô Tứ đột nhiên rút tay về, một con sâu màu đen ngoằn ngoèo dài khoảng một ngón tay trong giống như giun đất đã bị cô Tứ ném xuống sàn xe, con sâu kia vừa muốn bật lên, đã bị anh ấy dùng một con dao nhỏ găm vào xe.
Biến cố đột ngột này làm cho tất cả mọi người đều im lặng, nhưng tiếng ho khan kịch liệt của Nha Tử đã làm cho chúng tôi kịp phản ứng lại.
“Nha Tử, cậu thế nào rồi?” Cô Thu trực tiếp xé tấm bạt, kéo Nha Tử vào thùng xe, lo lắng hỏi.
Nha Tử sợ hãi nhìn chằm chằm con sâu trên mặt đất, co người ở trong góc một lúc lâu cũng không nói gì, ngay cả tiếng ho khan cũng nhỏ đi không ít, xem ra là bị dọa không nhẹ.
Cô Thu an ủi vài câu, sau đó hỏi cô Tứ đó là sâu gì, sao lại ở trong thân thể của Nha Tử?
Vừa rồi chúng tôi đã thấy vô cùng rõ ràng, con sâu này được cô Tứ mạnh mẽ lôi từ trong cổ họng của Nha Tử ra ngoài, nếu như chậm một chút chắc hẳn nó đã chui vào trong bụng Nha Tử.
Nha Tử bị dọa gần chết, lắp bắp nói: “Tôi đang lái xe bình thường thì chợt thấy cổ họng ngứa ngáy. Lúc đầu tôi thấy không sao, nhưng đến khi tôi cảm giác được không thích hợp thì đã muộn. Tôi không có biện pháp tự mình giải quyết, chỉ có thể kêu cứu mạng, tôi không nghĩ tới... Không nghĩ tới là thứ đồ như vậy.”
Sắc mặt của anh ta tái nhợt, hiển nhiên là cảm thấy không thể chấp nhận đối với việc rút ra được thứ như vậy từ trong miệng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận