Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 610

Khi chạm vào bước tường kia lần nữa, tôi phải cố hết sức kìm nén sự phấn khích của mình mới khiến bàn tay trông như không có chuyện gì.
Bức tường này đang chuyển động, nó chắc chắn đang chuyển động!
Vừa rồi tôi đã tính toán chính xác cho hành động của mình, trong bóng tối có thể có chút sai số, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ không khác biệt quá lớn.
Nếu dựa theo tính toán, tôi phải đi bộ khoảng nửa mét mới có thể chạm vào bức tường này lần nữa, điều này có nghĩa là bức tường đang chuyển động và nó đang di chuyển về phía cô Thu.
Tôi nghĩ, ‘hắn’ vẫn muốn lấy mạng cô Thu!
Nhưng đồng thời cũng có một điều khiến tôi khó hiểu, tôi rời đi đã được khoảng một hai phút rồi, ‘hắn' lại cách cô Thu rất gần, sao đến lúc này mới chỉ di chuyển được nửa mét?
Tốc độ của ‘hắn’ chậm lắm à?
Trong lúc đầu óc quay cuồng, tôi đã nghĩ đến một khả năng nhưng sau đó lại nhanh chóng phủ nhận, bởi vì cô Thu nói khi bị tấn công, cô ấy có thể cảm nhận được động tác của đối phương rất nhanh.
Tại sao chứ?
Tôi quyết định in lặng xem bức tường này muốn làm gì trước.
Nghĩ vậy, tôi cố tình chạm vào bức tường, sau đó mở miệng tự hỏi: “Có phải mình đã đi qua chỗ này rồi không?”
Nói xong, tôi quay người đi về hướng ngược lại với bức tường, nhưng trong lòng lại đang nhẩm tính tốc độ của ‘hắn’ cùng với khoảng cách giữa ‘hắn’ và cô Thu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tôi thầm đếm trong lòng, hai mét, một mét, nửa mét ... chính là lúc này!
Tôi đã tính qua khoảng cách và luyện tập nhiều lần trong đầu nên dù là trong bóng tối vẫn sẽ không có chút trở ngại nào, tôi nhanh chóng đến gần ‘hắn'.
Vút…
Phi đao của tôi sượt qua 'hắn', tôi nghe thấy một tiếng kêu đầy đau đớn, sau đó trong đầu tôi như có một sợi dây chợt đứt, sao tiếng kêu đau này lại giống tiếng Nha Tử thế?
Trước khi kịp nhận ra thì tiếng xé gió đã hướng đến trước mặt tôi.
“Là tôi!” Tôi nghiêng đầu tránh né, thăm dò kêu một tiếng nhưng lại không nhận được câu trả lời. Vừa rồi ngoài tiếng kêu đau thì không còn âm thanh nào khác, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nếu là Nha Tử, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu đau của anh ta thì tức là anh ta cũng sẽ nghe thấy giọng nói của tôi, từ đó sẽ không tiếp tục tấn công tôi nữa. Còn nếu không phải Nha Tử thì tại sao giọng nói này lại giống đến vậy?
Bởi vì trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc nên tôi chỉ né tránh chứ không dám tấn công, sợ sẽ làm tổn thương Nha Tử, nhưng vì trong đầu nghĩ không ra nên tôi cũng rất bực mình.
Một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt, tôi hít một hơi khí lạnh, Bút đao kim cương!
Tôi đã thấy được uy lực của thứ này, nếu xẹt qua cổ tôi một nhát thì cái đầu tôi sẽ lập tức chuyển nhà ngay. Mấu chốt là ngay khi thứ này xuất hiện, tôi càng chắc chắn đây chính là Nha Tử, ngoài anh ta ra thì ai có được thứ này.
“Nha Tử, con Mẹ nó là tôi này, anh bình tĩnh một chút!"
Tôi nghiêng người né tránh, bút đao kim cương sượt qua mặt tôi, để lại một vệt máu, khiến tôi đau đến nhăn mặt.
Nha Tử dường như không thể nghe thấy, các đòn tấn công ngày càng hung hãn hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết trong tay anh ta.
Không đúng, chắc chắn có gì đó không ổn.
Tôi vừa né tránh vừa điên cuồng suy nghĩ, trong nháy mắt lúc đèn pin tắt kia chắc chắn đã có thứ gì đó xâm nhập vào làm rối loạn giác quan của chúng tôi, dẫn đến tình trạng hiện tại.
Rốt cuộc nó là cái gì?
Tôi nhìn quanh một vòng trong bóng tối, tất nhiên không nhìn thấy gì cả, đòn tấn công trước mặt ngày càng hung hãn hơn, trên cánh tay và chân tôi đều đầy những vết thương.
Có lẽ những lần né tránh liên tục của tôi đã chọc tức Nha Tử, các đòn tấn công sau đó của anh ta thế mà lại luôn nhằm vào phần thân dưới của tôi, hơn nữa lần này còn sắc bén hơn so với lần trước. Tư thế này nếu ai không biết còn tưởng anh ta chính là một cô gái trẻ nào đó đã bị tôi bắt nạt.
“Con Mẹ nó, cái thủ đoạn hạ lưu gì thế này." Tôi thầm mắng, ngày thường sao lại không nhận ra Nha Tử có loại sở thích này nhỉ?
Trong lúc đang suy nghĩ thì bút đao kim cương lại đánh đến, tôi vội vàng lăn một vòng tại chỗ để tránh một đợt tấn công của Nha Tử, sau đó tôi nín thở, không phát ra bất kỳ tiếng động nào mà lùi lại một bước.
Đây là chiến lược trong lúc nôn nóng tôi đã nghĩ ra, tôi vẫn luôn thắc mắc Nha Tử làm thế nào đoán được vị trí của tôi, nếu tôi không thể nhìn thấy trong bóng tối thì anh ta cũng không thể nhìn thấy mới đúng chứ.
Mặc dù đôi mắt của Nha Tử khác với chúng tôi, nhưng cũng không thể tự do di chuyển trong bóng tối, cùng lắm thì chỉ tốt hơn so với tôi một chút thôi.
Đó là lý do tại sao tôi đi nước đi mạo hiểm này, may mắn là động tác của anh ta đã thật sự ngừng lại, cảm giác như anh ta lại trở thành một bức tường.
Tại sao lại như vậy?
Lòng tôi chợt có một nỗi sợ hãi. Luận về lực chiến đấu tôi hoàn toàn không thể so với Nha Tử. Với cái trạng thái điên rồ sau khi tháo xuống kính râm của anh ta, cho dù là mười người như tôi cũng sẽ bị anh ta giết chết. Chưa kể bây giờ trong tay tôi ngoài phi đao ra thì không có gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận