Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 570: Kim Thân Của Địa Tạng

Tôi lạnh lùng nói: “Nếu muốn chặt đứt một cánh tay của tôi, chỉ dựa vào mỗi con dao găm đó sao mà được?”
Vừa nói tôi vừa móc từ trong túi ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng nòng súng vào Đồ Tể đang tiến tới gần: “Cút về cho tôi!”
Bởi vì tính chất đặc biệt của tổ chức chúng tôi, việc trang bị vũ khí là chuyện rất bình thường, nhưng 303 thì khác, bọn người này chỉ tới thu dọn tàn cuộc, không cần phải vào sinh ra tử vì tổ quốc như chúng tôi, nên lão Yên cũng chỉ trang bị súng lục cho mỗi một mình Lưu Hàn Thu mà thôi.
Nhưng đối mặt với cây súng trong tay tôi, Lưu Hán Thu không hề tỏ ra sợ hãi như tôi tưởng tượng, mà ông ta còn chỉ vào trán mình: “Nào, nhóc con, bắn vào đây này.”
Tôi không nắm rõ được ý đồ của ông ta, cũng không dám nổ súng một cách tuỳ tiện, suy cho cùng bọn người này có thể coi mạng người như cỏ rác, nhưng tôi không thể.
“Lưu Hàn Thu, ông muốn làm gì? Ông đừng quên nhiệm vụ lần này của chúng ta!” Tôi nắm chặt khẩu súng trong ta, quay đầu nhìn lại, đang nghĩ cách rút lui.
Lưu Hàn Thu nhún vai: “Nhiệm vụ? Đó là nhiệm vụ của mấy người, sau khi mấy người hoàn thành xong nhiệm vụ, chúng tôi chỉ tới thu dọn thôi, nhóc con, không phải cậu quên chuyện này rồi chứ?”
“Cô Tứ cho các người tới đây không chỉ để các người thu dọn thôi đâu.” Tôi đẩy chốt an toàn ra, chợt quát lớn: “Lùi lại, đừng tưởng là tôi không dám nổ súng!”
Đoàng!
Ngay sau khi tôi vừa dứt lời, một tiếng súng vang lên, Lưu Hàn Thu đang đứng trước mặt tôi ngã xuống đất.
“Cậu dám giết người!” Trường Không bỗng nhiên hét lớn.
Tôi lúng túng nhìn khẩu súng trên tay, sau đó hoài nghi nhìn khắp bốn phía, tôi căn bản không hề nổ súng, chẳng lẽ gần đây còn có người khác.
“Hừ, cấm nhúc nhích, nếu không tôi sẽ giết cậu.”
Tôi còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc, đã thấy trên cổ ớn lạnh, không biết Đồ Tể đã tiếp cận tôi từ khi nào, con dao găm của anh ta đang dí vào gáy tôi.
“Đê tiện vô sỉ!”
Thông qua động tác này của Đồ Tể, cuối cùng tôi mới nhận ra, tiếng súng vừa rồi căn bản là do đám người này tự tạo ra, có trách thì chỉ trách tôi có tư duy quán tính, vừa nhìn thấy Lưu Hàn Thu ngã xuống liền cảm thấy có mai phục.
- Giải thích, Tư duy quán tính. Thuật ngữ này cập đến những người có thói quen suy nghĩ về các vấn đề theo những ý tưởng trước đó, giống như quán tính chuyển động của các vật thể. Tư duy quán tính thường dẫn đến điểm mù khi suy nghĩ về mọi thứ và thiếu khả năng đổi mới hoặc thay đổi. Ví dụ như trước đó nam chính bị mai phục nên vừa nghe thấy tiếng súng đã lại nghĩ mình bị mai phục mà lơ là cảnh giác với đám người của Lưu Hàn Thu. Hết giải thích.
“Buông súng xuống.” Đồ Tể cảnh cáo một câu.
Anh hùng phải biết tránh cái thiệt trước mắt, việc gì đám người này cũng dám làm, vì thế tôi rất biết điều mà ném súng xuống đất, nhìn khẩu súng bị Đồ Tể đá đến chỗ xa hơn.
Đồ Tể túm lấy cổ áo tôi, ấn tôi ngã trên nền tuyết.
Giờ phút này Lưu Hàn Thu rốt cuộc cũng chẳng còn lo lắng gì mà bước tới, ông ta nở cười nham hiểm:
“Lão Yên à lão Yên, sao ông lại nhận một tên học trò ngu xuẩn như thế này được chứ, làm tôi phải hao tổn bao nhiêu công sức mà theo dõi cậu ta, chờ cậu ta kiệt sức. Sớm biết cậu ta dễ đối phó như thế này, tôi đã xông lên từ lâu rồi.”
“Theo dõi tôi?” Tôi trợn mắt.
Vốn tôi còn tưởng mình chỉ tình cờ gặp phải đám người này ở đây, nhưng nghe ý tứ của Lưu Hàn Thu thì hình như không phải vậy?
Lưu Hàn Thu đứng dậy, quay đầu nói với Trường Không: “Cậu nói với cậu ta đi, tôi không muốn nói chuyện với loại người ngu ngốc như vậy.”
Trường Không gật đầu, sau đó chỉ vào vai tôi: “Ở đó có máy theo dõi.”
Máy theo dõi sao?
Tôi vội nhìn lại bả vai phải của mình, ở đó chẳng có gì cả. Hơn nữa trước đó tôi cũng từng nghe lão Yên nói về thiết bị theo dõi này, trước mắt còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, căn bản không thể đưa vào sử dụng được, đám người này lấy được máy theo dõi từ đâu?
Còn nữa… Bọn họ gài máy theo dõi lên người tôi từ khi nào?
“Cảm thấy kỳ lạ sao?” Trường Không đẩy gọng kính: “Từ khi còn ở Vũ Hán.”
Tôi chợt nhìn bọn họ, lúc đó đám người này đã vu oan tôi giết người nhằm tống tôi vào tù, tôi còn tưởng họ làm thế để ra oai phủ đầu với mình, bây giờ ngẫm lại, chúng làm vậy là để gài máy theo dõi lên người tôi ư?
Nhưng mục đích của họ là gì?
Lúc ấy họ chắc chắn không biết được chuyện trên núi Cửu Hoa, tôi và lão Yên cũng chỉ mới biết được sau khi trở về Yến Kinh mà thôi, vì sao họ lại làm thế?
Trường Không giải thích thêm:
“Cho dù không có hành trình tại núi Cửu Hoa, là thành viên cốt lõi của 701, cậu phải luôn nằm dưới sự giám sát của chúng tôi.”
“Mấy người cho rằng tôi là thằng ngốc đấy à?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu thực sự có máy theo dõi, mấy người sẽ nói cho tôi biết sao?”
Theo như lời của bọn họ, bởi vì tôi là thành viên nòng cốt của 701, nên bọn họ mới gắn máy theo dõi lên người tôi, thế sao bây giờ lại nói ra?
Trường Không cau mày lại như thể bị đau đầu:
“Ai da, còn không phải vì bọn tôi chưa sử dụng thành thục máy theo dõi sao, bọn tôi phát hiện ra cái máy đó đã sắp hết pin rồi, dù sao sau này nó cũng là đồ bỏ đi, nói ra cho cậu học hỏi một chút cũng coi như làm được một việc tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận