Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 280

Nhìn mặt trời lúc này đoán chừng cũng chỉ khoảng bốn giờ chiều, tuy nói mùa đông trời tối sớm, nhưng cũng phải đến hơn năm giờ mặt trời mới có thể xuống núi mà!
Ninh Viễn ừ một tiếng: “Sư phụ phòng bếp tính tình cổ quái, không muốn làm việc sau khi trời tối cho nên chúng tôi đều ăn sớm.”
Tôi ồ một tiếng, chậm rãi từ trên giường bò dậy, lần này Ninh Viễn không đi theo tôi đến căn tin, không biết là đã ăn rồi hay vẫn đang đau dạ dày.
Lúc đến căn tin, bên trong quả thật đã không còn ai, sư phụ nấu cơm thúc giục tôi ăn cơm nhanh, thu dọn bát đũa vội vã muốn rời đi.
“Sư phụ, ngài gấp như vậy làm gì, hôm nay còn chưa muộn nữa mà.” Tôi kéo ông ấy lại hỏi.
Sư phụ nấu cơm nhìn tôi một cái, không kiên nhẫn nói: “Thằng nhóc nhà cậu sao lại nhiều chuyện như vậy, tôi không vui không được sao?"
Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tội , lúc này tôi mới chỉ hỏi có một câu mà, không phải sao?
“Sư phụ, tôi chỉ là tò mò thôi, đừng để bụng mà”. Tôi thấy ông ấy thật sự là gấp gáp, vội nói xin lỗi.
Có thể là thấy tôi tuổi không lớn, thái độ lại tốt, sắc mặt của ông ấy cũng hòa hoãn lại: “Cậu nhóc, nghe tôi khuyên một câu, trước khi trời tối mau đi về phòng, đóng kỹ cửa sổ. Sáng sớm ngày mai đi ngay đi, đừng ở chỗ này đợi nữa.”
Tôi nghi hoặc nói: "Thầy của tôi nói đây là cơ hội rất tốt, nếu tôi có thể hoàn thành đề tài này thì không uổng phí thời gian học đại học mà... ”.
Sư phụ nấu cơm nhìn tôi một cái, muốn nói lại thôi: "Cậu vẫn đừng hỏi, mau trở về đi, đừng chờ tới lúc trời tối.”
Nói xong ông ấy bưng bát đũa nhanh chóng rời đi, để mặc tôi ở phía sau gọi hai ba câu cũng đều vô dụng.
Tôi nhìn bóng lưng ông ấy, chỉ cảm thấy sự tình càng ngày càng quỷ dị, nhưng vì không muốn gây sự chú ý nên tôi cũng đành phải về chỗ ở trước.
"Sao lúc này cậu mới về?"Ai biết tôi vừa đến nhà của dân làng, Ninh Viễn liền tiến lại gần: "Không thấy trời đã sắp tối sao?"
Tôi siết chặt áo khoác, ra vẻ không hiểu nói: “Trời tối cũng chỉ lạnh một chút, không sao đâu.”
Ninh Viễn cau mày đánh giá tôi, nửa ngày sau mới nói một câu buổi tối ngủ ngon, đừng ra ngoài đi dạo lung tung rồi rời đi.
Bởi vì người không nhiều lắm, một mình tôi ở một gian phòng, chờ đến khi xác định sẽ không có ai tới tìm mình nữa, lúc này tôi mới lấy bộ đàm, liên lạc với lão Yên một chút.
“Thế nào rồi?” Giọng nói lo lắng của lão Yên truyền đến.
Tôi kể lại những gì tôi biết hôm nay cho ông ấy nghe, ông ấy cũng cảm thấy kỳ lạ: "Nói như vậy, ngoại trừ Ninh Viễn ra thì năm sáu người kia cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi trả lời: "Điều khiến tôi thấy kỳ lạ là hiện tại hoạt động khảo cổ gần như đã bị tạm dừng, tại sao bọn họ còn muốn giấu giếm chứ?"
Chẳng lẽ có người chết đối với bọn họ mà nói căn bản không quan trọng gì.
“Chuyện này không đúng, sự cố lớn như vậy theo lý mà nói bọn họ không có gan lừa gạt, chỉ có lão Cố dám làm như vậy!”
“Bên này thăm dò không được liền đi hỏi dân làng, chết nhiều người như vậy, không có khả năng giấu giếm dân địa phương được.” Lão Yên dặn dò.
Tôi đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Lão Yên, số người căn bản không khớp, ông nói xem những người còn lại đang ở đâu?”
Lão Yên bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt, đây cũng là điều mà ông ấy không thể nghĩ ra được.
“Cậu xem lại đi, có tình huống gì thì liên lạc với tôi, bên tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp đi gặp lão Cố.” Lão Yên trong chốc lát cũng không nghĩ ra nguyên nhân được.
“Được!” Tôi đáp một tiếng, lão Yên bên kia liền vội vã cúp máy như đang có việc gấp.
Bộ đàm vừa ngắt, tôi không có việc gì làm, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này tôi đều ngủ tương đối sớm, cho nên liền nằm ở trên giường ngủ.
Khoảng nửa đêm, tôi bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh, nhưng tìm khắp phòng cũng không thấy thùng chứa nước tiểu, đành phải ra cửa, tôi định giải quyết vấn đề sinh lý ở bên ngoài.
Ra khỏi cửa, bên ngoài tối om, ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, tôi mò mẫm tới góc tường rồi cởi quần.
“Ai?” Một tiếng quát lạnh lùng truyền đến, dọa tôi sợ tới mức bắn ra ngoài, hơn phân nửa nước tiểu đều rơi ở trên tay và quần.
Tôi xoay người nhìn Ninh Viễn đang cầm đèn pin quét qua, không khỏi oán trách: “Anh Ninh, anh dọa thế này không chừng tôi liền phế đi.”
“Trường An, không phải tôi đã bảo cậu buổi tối đừng ra ngoài rồi sao?” Ninh Viễn cau mày, có vẻ vô cùng không vui.
Tôi tùy tiện vung tay: “Nhưng một người sống như tôi cũng không thể nhịn tiểu đến chết mà?"
Ninh Viễn vẫn cau mày, nhưng không nói gì nữa, chỉ bảo tôi nhanh chóng trở về.
Tôi quay lại đi hai bước, lúc này mới phát hiện trên tay Ninh Viễn còn mang theo một cái giỏ, tôi ngửi thấy mùi thức ăn.
“Anh Ninh, sao đêm hôm khuya khoắt lại mang theo thức ăn vậy?”, Tôi có chút kinh ngạc, không phải nói buổi tối sẽ không có cơm sao?
Ninh Viễn nhìn lướt qua giỏ trên tay: “Cả buổi trưa và tối tôi đều không ăn nên đã nhờ đầu bếp nấu cho hai món xào đem về phòng ăn, cậu muốn ăn cùng không?”
“Không cần đâu anh Ninh, anh mau về đi kẻo lát nữa đồ ăn nguội, tôi cũng về ngủ đây.” Tôi xắn tay áo, rụt người lại rồi trở về phòng, nằm trên giường.
Ước chừng qua hai phút, tôi đột nhiên mở mắt, từ nãy giờ Ninh Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phòng tôi, lúc này mới vừa đi, nếu tôi không làm lính mấy năm thì cơ bản sẽ không phát hiện ra.
Tôi rón rén đứng lên rồi lẻn ra ngoài, đi theo hướng tiếng bước chân vừa mới vang lên. Mặc dù Ninh Viễn đã cố gắng đi nhẹ nhành hết sức, nhưng thân là một quân nhân được huấn luyện nghiêm chỉnh như tôi vẫn nghe ra được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận