Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 680

Nhưng đã quá muộn. Một vật màu đen sẫm có kích thước bằng móng tay cái bay tới với tốc độ cực nhanh, chuẩn xác vọt thẳng vào miệng Nha Tử trước khi anh ta kịp khép lại.
Sắc mặt Nha Tử lập tức thay đổi. Anh ta mắc nghẹn ho một lúc lâu, ho tới mức mặt đỏ bừng: "Anh, anh cho tôi ăn cái gì vậy?"
Nhưng Côn Bố lại bơ anh ta và tiếp tục nấu ăn.
Giáo sư Hứa nghiêm khắc nói: "Có đồ ngon mà không ăn, lắm chuyện thế làm gì? Sao nào, Côn Bố không làm thì con định vào làm à?"
Nha Tử nhăn mặt, chỉ dám thấp giọng lẩm bẩm mình chỉ đang nói đùa thôi.
Ai mà biết vừa dứt lời đã bị giáo sư Hứa đánh một cái vào gáy, nói anh ta đùa ai không đùa, cứ một hai phải trêu chọc Côn Bố làm chi?
Kết quả, hôm nay lúc ăn cơm chỉ cần Nha Tử ăn cái gì thì cũng sẽ nôn ra hết, trông như phụ nữ mới mang thai vậy, sau bữa cơm sắc mặt anh ta liền tái nhợt, đây đã là do giáo sư Hứa nói đỡ cho rồi, nếu không thì không biết phải chịu khổ như nào nữa.
"Sau này anh đừng chọc Côn Bố nữa. Côn Bố là người mà anh có thể chọc à?" Sau bữa tối, tôi tranh thủ lúc Côn Bố vắng mặt để mắng Nha Tử một trận.
Tên này đã bị dạy dỗ không biết bao nhiêu lần vì trêu chọc Côn Bố nhưng vẫn chưa chừa.
Nha Tử sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn nói rất nhiều: "Tôi không nhịn được. Vừa thấy dáng vẻ lạnh lùng của anh ta là tôi liền muốn nói chút gì đó."
Tôi cạn lời nhìn anh ta, không muốn thuyết phục nữa. Loại người muốn tìm đánh như vậy đố ai cản được?
Buổi chiều chúng tôi không ra ngoài, cửa khép hờ, Trịnh Tam cùng hai người đàn ông đang lảng vảng bên ngoài, mọi hành động của chúng tôi đều bị bọn họ theo dõi.
Lão Yên bình tĩnh bảo mọi người đặt những mẫu vật đã thu thập được lên bàn và nghiên cứu một cách đàng hoàng.
Thành thật mà nói, cho dù ông ấy có nghiên cứu tùm lum tùm la thì người bên ngoài cũng không biết được, nhưng để đề phòng, ông ấy vẫn làm hết sức nghiêm túc.
Lấy câu nói của lão Yên thì là không biết trong thôn Phong Thu này có ẩn giấu một người có hiểu biết nhiều hay không.
"Trường An, buổi sáng thế nào?" Lão Yên đứng quay lưng về phía cửa, thấp giọng nói chuyện, vậy nên người bên ngoài không thấy có gì kỳ quái.
Tôi lắc đầu, nói mình có một số suy đoán, nhưng tốt nhất buổi tối vẫn nên ra ngoài để xác định một chút!
Đúng vậy, sáng nay có vẻ như tôi không làm được gì, nhưng trên thực tế, phần quan trọng nhất của nhiệm vụ lại liên quan đến tôi. Tôi đã đạt được một số thành tựu trong việc nghiên cứu “Tinh Quan Yếu Quyết". Lần này, lão Yên bảo tôi đi xung quanh xem có điều gì không bình thường không.
Điều không bình thường này đương nhiên là ám chỉ việc nhìn xem có ngôi mộ nào gần đó không.
Nhưng sáng nay gần như không có thu hoạch gì. Một là muốn quan sát tinh tượng thì cần phải xem vào ban đêm mới chính xác. Hai là một nơi có địa hình bằng phẳng như này thực sự không thích hợp để giấu mộ. Nhưng trong lòng tôi vẫn có một suy đoán, chỉ là phải đợi có cơ hội mới có thể xác định được.
Lão Yên ừ một tiếng:
“Việc cậu làm không dễ bị phát hiện, dạo này hãy chú ý hơn một chút. Không phải chúng ta có thể nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ phòng mình sao?”
"Cũng có thể được, nhưng..." Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: “Để tôi thử xem!"
Vì ở đây không còn chuyện của mình, nên sau khi nói thêm vài câu với lão Yên thì tôi về phòng ngủ. Nha Tử cũng không ngồi tiếp nên ném chai nhựa chứa đầy nước biển cho lão Yên rồi rút vào trong phòng.
Như vậy thật ra cũng tốt, độ tồn tại của tôi sẽ không quá lớn.
Mọi người đều giả vờ bận rộn cả buổi chiều, khi đang chuẩn bị bữa tối thì có vài người phụ nữ ăn mặc còn kín hơn cả đàn ông đi tới cửa.
Trên tay bọn họ cầm theo rất nhiều loại hải sản, bề ngoài của chúng khiến người nhìn muốn chảy cả nước miếng.
"Đây là do đàn ông nhà chúng tôi ra biển tiện tay bắt được, tặng cho mấy người ăn thử." Một người phụ nữ béo lùn, đô con, da ngăm đen nói.
Thái độ thân thiện khiến người ta có chút nghi ngờ.
Lão Yên mỉm cười nhận lấy, khách sáo nói vài câu: “Đã làm phiền các chị rồi. Chỗ tôi có mấy chai kem chống nắng, có tác dụng chống nắng đối với người phải ra ngoài thường xuyên, các chị cứ cầm đi đi.”
Tôi nghe mà ngẩn cả người, kem chống nắng cái gì chứ? Lúc xuất phát tôi thấy lão Yên nhét vào túi một ít loại thuốc có thể dùng khi đi biển, trong đó có mấy chai có thể chống nắng, nhưng dùng nhiều sẽ khiến người ta bị phụ thuộc, bởi vì không có vật nào thay thế tốt hơn nên chúng tôi mới mang theo để phòng trường hợp ra biển thôi.
Khuôn mặt của những người phụ nữ này lộ vẻ vui mừng, không có mấy người phụ nữ không yêu cái đẹp, vậy nên bọn họ đều kích động cầm lấy lọ kem lão Yên đưa, cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Một người trong số đó vừa xoay người đã lập tức lấy một ít kem bôi lên tay.
"Lão Yên, ông làm vậy có phải không tốt lắm không?" Tôi không đồng tình hỏi.
Lão Yên cười ha hả, xua xua tay:
"Yên tâm đi, dựa theo vết cháy nắng trên người bọn họ, cho dù dùng hết một chai cũng không cần lo lắng có bị phụ thuộc hay không đâu."
Tôi không có tự tin như ông ấy, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng sợ. Mọi chuyện không đơn giản như lão Yên nói, ông ấy sẽ không vô cớ đưa mấy thứ này cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận