Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 390

“Cậu không làm sai.” Giọng nói của lão Yên yếu ớt nhưng lại kiên định: “Tôi nhìn thấy được tình huống của cậu, khi đó cậu làm rất đúng!”
Tôi cười khổ một tiếng, chỉ trách sức quan sát của tôi vẫn không đủ nhanh, rõ ràng phần rễ của bông hoa ăn thịt đó có điểm yếu, tôi lại vẫn ngốc nghếch đi đâm mình hai dao, lời này của lão Yên rõ ràng là đang an ủi tôi.
“Đúng rồi, hoa ăn thịt!” Tôi vội vàng nhìn về bên cạnh, chỉ thấy đóa hoa đỏ tươi diêm dúa đó đã khô héo, cánh hoa màu đỏ thẫm thoáng nhiễm thêm chút màu đen, trông có vẻ tràn đầy hơi thở chết chóc.
Tôi nhìn bông hoa ăn thịt đó, có chút không lưu loát mà hỏi có phải chỉ mình tôi trúng chiêu không? Dù sao bông hoa ăn thịt này cũng dùng cách mê hoặc lòng người.
“Chúng tôi đều trúng chiêu.” Người nói là đội trưởng Bạch, sắc mặt của bà ấy bình thường, nhưng chân mày lại nhíu lại, trông có vẻ tâm trạng rất nặng nề.
Vẻ mặt này của bà ấy làm tôi hơi bất an một chút, hỏi bà ấy có phải là bông hoa ăn thịt này có vấn đề gì hay không, nhưng bà ấy lại lắc đầu nói: “Trong khoảng thời gian cậu hôn mê chúng tôi đã kiểm tra kỹ càng bông hoa ăn thịt này một lượt, chỉ kém điều đếm rõ xem trên nó có bao nhiêu vân hoa. Nhưng cũng không phát hiện ra rốt cuộc nó đã thông qua cái gì để mê hoặc chúng ta, thậm chí có thể làm chúng ta trúng chiêu tập thể mà không hề nhận ra.”
“Mọi người cũng trúng chiêu?” Tôi nhìn mọi người, nhưng lại phát hiện mọi người đều không thảm hại như tôi, lập tức cảm thấy còn có rất nhiều mặt mình phải tăng cường rèn luyện thêm.
Đội trưởng Bạch lại cúi người vỗ bả vai tôi: “Chúng tôi đều dựa vào cậu mới đi ra ngoài được, nếu không có cậu giải quyết bông hoa ăn thịt đó, cũng không biết chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Ban đầu tôi tưởng rằng bà ấy đang an ủi tôi, nhưng mà thấy bà ấy vừa nói ra lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều sầm lại, giống như là nghĩ tới loại trải nghiệm không tốt nào đó, lúc này tôi mới ngạc nhiên mà biết được, không phải bà ấy đang lừa tôi, mọi người thật sự đã gặp chuyện.
“Mọi người nhìn thấy cái gì?” Tôi hỏi một câu.
Tôi vừa nói xong sắc mặt của mọi người lại càng xấu hơn, đặc biệt là Nha Tử, gương mặt đó thối tới không thể nhìn nổi, không biết còn tưởng rằng tôi đã hỏi bọn họ câu hỏi khó khăn nào đó.
Mọi người yên lặng mấy giây, cuối cùng là lão Yên phá vỡ sự yên lặng này, ông ấy nói ông ấy nhìn thấy chúng tôi ra khỏi mộ, nhưng cảnh sát vũ trang đã chờ ở ngoài đó, bởi vì tất cả chúng tôi đều dính líu tới đầu cơ trục lợi quốc bảo.
Ông ấy vừa nói vừa liếc nhìn đội trưởng Bạch một cái, thấy đội trưởng Bạch không có phản ứng gì thì mới thở phào một hơi.
Thương Thần lại đỏ mắt nói anh ta nhìn thấy Dược Quán Tử muốn cùng anh ta rời khỏi giang hồ, nhưng lúc anh ta đang định đi qua thì mọi thứ trước mắt đã tan thành mây khói, nghe giọng điệu này của anh ta như chỉ mong sao tôi không chém đứt hoa ăn thịt, để anh ta đi theo Dược Quán Tử mới đúng.
Chắc của đội trưởng Bạch được tính là nhẹ nhất, bởi vì bà ấy đã ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời này suốt năm năm, sống trong sự truy sát hai mươi năm, mấy năm nay bà ấy không hề suy sụp, đủ để nói rõ tố chất tâm lý của bà ấy đã mạnh tới một trình độ nhất định rồi!
Nhưng mà làm tôi ngoài ý muốn chính là bà ấy lại ngậm miệng không nói tới thứ bà ấy đã nhìn thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của bà ấy thì cảnh tượng bà ấy nhìn thấy nhất định cũng vô cùng đau lòng.
Dường như lão Yên cũng biết được thứ đội trưởng Bạch nhìn thấy, thấy đội trưởng Bạch không muốn nói, ông ấy cười ha ha hai tiếng để bỏ qua, không để chúng tôi truy hỏi nữa.
Làm chúng tôi cảm thấy khó hiểu hơn nữa là cảnh mà hai người Nha Tử và giáo sư Hứa nhìn thấy lại giống nhau, mặc dù những chi tiết nhỏ có khả năng không giống, nhưng về tổng thể thì lại không có khác biệt, chẳng qua cảnh tượng đó không khỏi làm lòng người lạnh lẽo, bởi vì cảnh bọn họ nhìn thấy chính là thầy trò hai người chém giết lẫn nhau!
“Sao lại như vậy?” Tôi kinh ngạc nói: “Như của Thương Thần và lão Yên, cảnh bông hoa ăn thịt này làm chúng ta nhìn thấy sẽ là tâm bệnh của mỗi người, sao hai người lại...”
“Không hẳn là vậy, chắc cảnh cậu nhìn thấy không phải là như vậy đúng không?” Người mở miệng phản bác lại là đội trưởng Bạch.
Tôi gật đầu: “Nói thật thì cảnh tôi nhìn thấy khá kỳ lạ, tôi nhìn thấy Nha Tử bẻ cánh tay của giáo sư Hứa, giáo sư Hứa còn có thể nói chuyện với tôi, bởi vì vấn đề góc độ nên tôi không nhìn thấy đội trưởng Bạch, nhưng tôi có thể xác định được bà ấy có thể nghe thấy tôi nói, nhưng mà... tôi mà bà ấy nhìn thấy lại không giống với tôi của lúc đó.”
“Tôi thì sao?” Thương Thần hỏi một câu.
Tôi lập tức sững sờ, bởi vì hình như tôi không nhìn thấy Thương Thần.
Anh ta lập tức trừng tôi bằng ánh mắt ai oán, nói mặc dù thời gian quen biết ngắn ngủi, nhưng tốt xấu gì cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử, vậy mà tôi lại không nhìn thấy anh ta, có phải là trong lòng tôi anh ta không có vị trí nào đúng không?
Một anh trai cao lớn thô kệch trợn tròn mắt dùng giọng điệu oai oán nói chuyện với tôi, nói thật, tôi vẫn có hơi không chịu nổi. Thế là tôi vội vàng xua tay muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải đối phó như thế nào cả.
“Không đúng, khi đó cậu đứng ở đâu?” Lão Yên nghĩ tới cái gì đó rồi đột nhiên hỏi anh ta.
Thương Thần chỉ vào vị trí đại khái phía Đông Nam, nói sau khi tiến vào mộ thất thì anh ta vẫn luôn đứng ở chỗ đó.
Lão Yên lại hỏi tôi, tôi nói vị trí khi đó tôi đứng vừa vặn có thể nhìn thấy được hoa ăn thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận