Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 475

Dáng vẻ của những người này giống như thuộc hạ của Diêm La Vương hơn.
Cô Tứ làm một động tác, tôi phải nheo mắt lại mới nhận ra đó là động tác bảo mọi người tiếp tục trốn.
Nhưng Diêm La Vương lại không hiểu, gã tưởng cô Tứ muốn gọi người đến nên cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi không phát hiện động tĩnh nào, gã quyết đoán ra lệnh: “Bắn!”
Tuy nhiên, khi gã vừa dứt lời thì Tứ đã di chuyển, tôi chỉ có thể nhìn thấy được tàn ảnh, sau đó một người trong số họ gục xuống.
Tôi đẩy lão Yên ra, tránh đi tầm mắt của những người khác, sau đó nhanh chóng phối hợp với cô Tứ tước đi súng của hai người còn lại, Diêm La Vương lập tức trở thành một tên chỉ huy vô dụng.
Hiện trường im lặng một lúc, sau khi ba người nước ngoài kia ngã xuống, lão Yên nhanh chóng lục soát người họ, tước bỏ hết toàn bộ vũ khí, sau đó đá vào huyệt thái dương của từng người, khiến họ bất tỉnh.
“Nói đi, anh tới đây để làm gì?” Cô Tứ nhẹ giọng hỏi.
“Phụt …”
Anh ấy vừa dứt lời thì dị biến đột nhiên xảy ra, tôi nhìn dọc theo dao găm đang đâm vào thắt lưng của mình thì thấy khuôn mặt vặn vẹo của lão Thịnh, thậm chí ông ta còn xoay mạnh con dao một vòng, làm tôi đau đến mức trắng bệch cả mặt.
“Ông …"
Tôi muốn hỏi tại sao, không phải ông ta bị Diêm La Vương ép buộc sao? Tất cả chúng tôi đều sẵn sàng cứu ông ta mà, tại sao ông ta lại tấn công tôi?
Không đúng, người ông ta muốn đâm có lẽ là cô Tứ, nhưng vì vị trí của tôi và cô Tứ khá gần nhau, nên khi nghe thấy tiếng gió lao đến tôi liền theo bản năng bước một bước về phía cô Tứ, lúc này mới bị ông ta đâm nhầm.
Toàn bộ lực chú ý của cô Tứ đứng cạnh tôi đều tập trung vào Diêm La Vương nên không hề để ý đến điều này.
Nhưng tôi không thể nói được gì, dòng máu ấm nóng chảy ra khiến cơ thể tôi tê dại, đầu óc tôi choáng váng, một tay chống vào thân cây bên cạnh, một tay lấy ra chiếc khăn mềm từ trong ngực rồi quấn lại nhét vào miệng, sau đó nhanh chóng lại chuẩn xác rút dao găm ra.
Lão Yên chạy tới, khi tôi vừa rút dao găm ra ông ấy lập tức đổ thuốc lên miệng vết thương, sau khi máu ngừng chảy thì cởi quần áo tôi ra, rồi quấn băng vải quanh eo tôi vài vòng.
Cả người tôi run lên vì lạnh, không còn cảm giác được cơn đau nhức do vết thương mang lại nữa, lão Yên là người đã giúp tôi mặc quần áo, phải một lúc sau khi mặc quần áo vào tôi mới thấy ấm hơn một chút, lúc này tôi mới hỏi: “T- tại sao ông làm vậy ...?"
Răng tôi đánh lập cập vào nhau, nói chuyện lắp bắp, vất vả lắm mới hỏi được một câu, nhưng lão Thịnh lại giống như không nghe thấy.
Tôi thấy ông ta ngồi quỳ trên mặt đất, trông còn mong manh hơn cả người bị thương như tôi, cả người run rẩy như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Diêm La Vương cười ha hả: “Mấy người luôn tự xưng là vì chính nghĩa. Sao nào, cảm giác thấy người mình muốn cứu lại cố gắng giết mình thế nào?"
Khi nói lời này, tầm mắt anh ta nhìn về phía cô Tứ, sắc mặt người sau hơi đổi, sau đó lập tức trở lại bình thường: "Lão Yên, ông đỡ lấy Trường An, chúng ta đi thôi."
"Nhưng ..."
Lão Yên oán hận nhìn lão Thịnh như muốn trả thù cho tôi.
Tôi giữ chặt ông ấy rồi lắc đầu, cô Tứ làm như vậy chắc chắn có lý do của mình, hơn nữa vết thương của tôi cũng không phải điểm chí mạng, chỉ là máu chảy ra có chút dọa người thôi.
Lão Yên kìm nén cơn tức giận xuống, trừng mắt nhìn Diêm La Vương rồi đỡ tôi đi từ từ về phía trước, đi được một đoạn thì tôi nghe thấy tiếng của đám người Nha Tử đuổi theo sau.
"Trường An, cậu sao rồi?" Nha Tử vây quanh tôi và lo lắng hỏi.
Cô Thu ồ một tiếng: “Sao lần nào cậu cũng đều bị thương vậy?"
Tôi bị cô ấy hỏi mà cười khổ không thôi, tôi cũng đâu muốn bị thương, nhưng đây là chuyện tôi có thể quyết định được sao?
Những người này chính là đang cố gắng đối phó tôi, tôi có thể làm gì được đây?
Bởi vì vết thương ở thắt lưng nên tôi đi lại rất khó khăn, Nha Tử không nói lời nào liền cõng tôi trên lưng, Côn Bố và cô Thu bảo vệ hai bên tôi, chỉ có lão Yên là có vẻ hơi lơ đãng.
“Ông đang lo lắng cho cô Tứ à?” Cuối cùng tôi cũng nói chuyện bình thường được, nhưng vết thương lại hơi ẩn ẩn đau nên giọng không lớn lắm.
Lão Yên lắc đầu, tôi tò mò hỏi nếu không lo lắng thì sao lại lơ đãng như vậy?
Ông ấy quay đầu lại, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tôi chỉ là nghĩ, tại sao Diêm La Vương lại tới đây?"
“Không phải gã hợp tác với đám người William à?" Cô Thu nói: “Cho nên gã mới muốn giữ chân chúng ta ở trên núi."
"Sai rồi." Lão Yên lắc đầu: "Nếu tôi là William, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm ra phù đồ chín tầng trong truyền thuyết.
Bọn họ đã có nửa cuộn giấy da ghi lại tung tích của phù đồ chín tầng, chắc chắn sẽ tìm thấy nó nhanh hơn chúng ta!
Gã chỉ cần tìm thấy phù đồ chín tầng và đem những gì bản thân muốn ra nước ngoài là được, căn bản không cần thiết phải phí sức để đối phó với chúng ta.”
"Đầu tiên là sư phụ Dương, sau đó là lão Thịnh. Trước không nói tại sao gã lại biết rõ tung tích của tôi như vậy, chỉ riêng việc gã không có lý do gì để làm việc này, tôi nghi ngờ sư phụ Dương vẫn còn nói dối chuyện gì đó." Lão Yên đen mặt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận