Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 666

Tôi lật bản báo cáo lão Hạ đưa, chậm rãi nói: “Ở những nơi khép kín luôn dễ dàng xuất hiện một vài chuyện xưa.”
“Thằng nhóc cậu còn đánh đố tôi nữa à?” Lão Yên tức giận lườm tôi một cái.
Tôi cười hì hì nói: “Cũng không phải là đánh đố, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, thôn Phong Thu gần biển, nếu không khép kín như vậy thì theo thời gian sẽ ngày càng giàu có tấp nập, không biết nguyên nhân gì có thể khiến cho người trong thôn này mắt điếc tai ngơ với tiền tài như vậy?”
“Đi rồi sẽ biết thôi.” Lão Yên dập tắt điếu thuốc, ánh mắt giống như xuyên qua bản báo cáo dừng lại thôn nhỏ ở phía Nam xa xôi kia.
Lần này trừ cô Thu thì có thể nói rằng tất cả chúng tôi đều được phái đi, thậm chí lão Yên cũng mang theo lão Hạ đi cùng.
“Trong một thôn làng khép kín như vậy, có một người chuyên về tình báo, tìm hiểu tin tức cũng có thể làm được chút chuyện lớn.” Lão Yên nói.
Lão Hạ nhanh chóng đem chuyện trong tay giao cho học trò của ông ấy, tùy tiện thu xếp hai bộ quần áo liền thúc giục chúng tôi xuất phát, xem ra rất quan tâm đến chuyện này!
Nha Tử lái xe, nghe theo sự phân phó của lão Yên, mặt không biểu cảm dẫn đội trưởng Bạch lên xe, lúc này mới dừng xe ở cửa Cục Di Tích Văn Hóa.
Đội trưởng Bạch ngồi ở hàng cuối cùng của chiếc xe việt dã, trên người đắp một tấm thảm thật dày, dưới chân đặt một chiếc túi màu xám tro, không nhìn ra được bên trong chứa gì.
Ngay cả Côn Bố nhìn thấy đội trưởng Bạch như vậy cũng giật mình.
“Già rồi...” Đối với lời hỏi thăm của mọi người đội trưởng Bạch chỉ dùng hai chữ này để đối phó, sau đó liền nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi biết bà ấy đang nhìn gì, lúc vừa về Yến Kinh, lão Yên đã nói muốn đưa bà ấy về 701, nhưng lúc đó bà ấy đã từ chối, cảm thấy sau khi đã rửa sạch nỗi oan ức thì mới có thể tiến vào, nhưng hiện tại...
Vẻ mặt bà ấy nhìn Cục Di Tích Văn Hóa như đang nhìn đứa con của mình, một người sắp qua đời nhìn đứa con đang bấp bênh của mình.
“Thầy, ngài sẽ khỏe lại.” Cho dù là lão Yên, giờ phút này cũng không khỏi lừa mình dối người.
Đội trưởng Bạch chỉ cười nhẹ, không nói chuyện, chúng tôi liền xuất phát trong bầu không khí nặng nề như vậy.
Bắc Hải cách xa Quảng Tây, chúng tôi vốn định từ Yến Kinh trực tiếp ngồi máy bay đi đến, nhưng bởi vì đội trưởng Bạch muốn đi theo nên chúng tôi chỉ có thể tự mình lái xe.
Đội trưởng Bạch là một người đã mất tích từ mười mấy năm trước, hộ chiếu đã sớm biến mất, chúng tôi cũng không phải không làm ra được thân phận để mua vé máy bay cho bà ấy, nhưng đằng sau lưng còn có Lưu Hàn Thu nhìn chằm chằm.
Thấy đến đó cần phải mất ba ngày, tất cả mọi người lên xe đều tranh thủ ngủ bù.
Trên đường đi lão Yên đã phát cho mỗi người chúng tôi một tấm thẻ công tác, danh hiệu của tôi là trợ lý trưởng khoa môi trường.
“Cái này dùng để làm gì?” Tôi kiểm tra giấy tờ, đoán là thật.
Lão Yên cười: “Cậu cho rằng thôn Phong Thu dễ vào à? Thứ nhất nếu không có thân phận chúng ta không thể vào được, thứ hai là cứ như vậy mà vào làm việc cũng bất tiện.”
“Vẫn là ông suy nghĩ chu toàn.” Giáo sư Hứa đeo thẻ công tác lên cổ, danh hiệu cố vấn học thuật rất hợp với ông ấy.
Lão Yên xem như nước đến chân mới nhảy nói cho chúng tôi biết một ít nội dung công việc hàng ngày của khoa môi trường, chính là ngóng trông đến lúc đó chúng tôi giả vờ cho giống một chút.
“Thầy, ngài không có giấy chứng nhận, chỉ sợ…” Lão Yên khó xử nhìn đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch đang dựa vào ghế, nghe vậy mở mắt mỉm cười: “Thầy không cần.”
Tôi nghi hoặc nhìn bà ấy, nhưng bà ấy đã nhắm mắt lại, dáng vẻ nhìn như muốn ngủ, không có chút ý định muốn giải thích.
Xe chạy ra khỏi Yến Kinh, tôi do dự mãi vẫn hỏi lão Yên lần này cô Tứ có tới hay không?
“Cậu nhờ nhân viên ngoài biên chế nhiều lần rồi xem thành nhân viên chính thức luôn à.” Lão Yên buồn cười lắc đầu, cô Tứ vốn là nhân viên ngoài biên chế, nhưng mà cũng còn phải xem tâm trạng nữa.
Tôi khó hiểu nói, từ khi tôi vào 701 tổng cộng có ba lần làm nhiệm vụ thì có đến hai lần đều gặp cô Tứ.
Nha Tử cười ha ha: “Quên đi, do cậu may mắn thôi, tôi đã ở 701 nhiều năm như vậy rồi cũng chưa gặp qua cô Tứ đấy.”
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nha Tử liếc mắt nói: “Không phải tôi đã nói nhiều lần rồi sao, là cậu không để trong lòng thôi.
Quả thật, ngay từ lần đầu khi cùng Nha Tử nhắc tới cô Tứ, anh ta quả thật rất kinh ngạc, nói cho dù có thể từ xa xa liếc mắt nhìn cô Tứ một cái cũng mừng lắm rồi.
Nói cách khác, nhiệm vụ sau này cho dù không có cô Tứ thì cũng rất bình thường?
Lòng tôi chợt thấy trống trải.
Nha Tử quay đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại xoay người trở về, chuyên tâm lái xe.
Ánh mắt của anh ta giấu ở phía sau kính râm, lại làm cho tôi cảm thấy giống như anh ta đã nhìn thấu điều gì, nhất thời trong lòng cảm thấy chột dạ!
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt cảm giác chột dạ kia liền biến mất, thích một người vốn không cần phải chột dạ.
Tuy nói đi xe có thể chỉ cần ba ngày, nhưng ở giữa chừng chúng tôi luôn phải nghỉ ngơi một chút, huống chi còn có người bệnh là đội trưởng Bạch, chúng tôi càng chịu khó nghỉ ngơi, lề mề mất năm ngày mới tới Bắc Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận