Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 299

Lúc này mặt trời đã sắp lặn xuống núi, trung đội trưởng Tiêu vội vàng kêu mọi người đổi xe, nhưng lại xảy ra chuyện rất kỳ lạ, cả ba chiếc xe của lực lượng cảnh sát vũ trang đều có vấn đề.
Cuối cùng vất vả lắm mới sửa được chiếc xe có vấn đề nhỏ nhất ở trong đó thì trời đã tối rồi.
Trung đội trưởng Tiêu chỉ đạo các chiến sĩ của lực lượng cảnh sát vũ trang chuyển mười một người kia sang chiếc xe mới, nhưng trong quá trình di chuyển thì xảy ra chuyện.
"Bọn họ đột nhiên trở nên mạnh mẽ, ngay cả ba bốn chiến sĩ chúng tôi cũng không thể chế phục được bất cứ ai, cho nên chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ thoát ra rồi chạy lên núi! Tôi sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện nên đã ra lệnh cho mọi người đi lùng bắt, nhưng...
Chúng tôi đánh không lại bọn họ, từng người trong số họ giống như bị điên, cho dù chúng tôi dùng nắm đấm đánh gãy eo của bọn họ rồi thì vẫn vô ích, còn bọn họ cho dù có phải bò thì cũng phải bò lên núi cho bằng được.
Nếu còn tiếp tục như vậy, e rằng chưa tới được bệnh viện tâm thần thì người đã không còn. Chính vì thế tôi không biết phải làm sao nên đành phải chạy trở về tìm ông."
Trung đội trưởng Tiêu thở hổn hển, sau đó chỉ tay về phía chân núi rồi nói: "Bọn họ sắp đến rồi, lão Yên, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi thấy dáng vẻ của bọn họ đã không còn được gọi là người nữa."
Lúc này chúng tôi mới biết được quần áo trên người của anh ta là bị những người đó kéo rách, trên mặt bị trầy xước cũng là do anh ta đang cố gắng ngăn cản bọn họ, từ đó có thể thấy được những người kia khủng bố đến mức nào.
"Mau đưa tôi đến đó!” Lão Yên không hề trả lời câu hỏi của trung đội trưởng Tiêu, chỉ xua tay bảo chúng tôi đều đi lấy đèn pin rồi đuổi theo, sau đó mới nhờ trung đội trưởng Tiêu dẫn đường.
Đám người Ninh Viễn cũng muốn đi theo nhưng đều bị lão Yên ngăn lại, ông ấy nói có rất nhiều dân làng nghe được lời trung đội trưởng Tiêu nói, cho nên ông ấy muốn bọn họ đi ổn định cảm xúc của những người đó.
Tôi biết lão Yên chỉ muốn tách Ninh Viễn ra, đồng thời cũng biết ông ấy làm như vậy là vì muốn tốt cho bọn họ, dù sao không phải ai cũng có thể tiếp nhận được cảnh tượng như vậy.
Nhưng sao ông ấy lại mang theo trung đội trưởng Tiêu?
Chỉ có một con đường duy nhất đi xuống núi, cho nên hoàn toàn không cần người dẫn đường.
Nhưng hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để hỏi, cho nên tôi im lặng đi theo phía sau mọi người, trong đầu lập tức xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Người của 701 đã đến, vẻ mặt Thương Thần nghiêm túc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút súng ở bên hông ra và nả một phát súng vào bất kỳ ai, giáo sư Hứa và Nha Tử cũng ra sức đuổi theo phía sau chúng tôi.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là Dược Quán Tử, tuy rằng ông ấy trông có vẻ yếu ớt, nhưng tốc độ cũng không hề chậm, thậm chí có thể không nhanh không chậm thong thả đi ở phía sau cho dù lão Yên có tăng tốc hay là giảm tốc thì từ đầu đến cuối đều ở vị trí đó.
Vào ban đêm đường xuống núi càng không dễ đi, cho dù chúng tôi có rọi đèn pin thì vẫn không thể đi nhanh hơn được nữa.
“Lúc các cậu đến đây, những người đó ở đâu?” Khi mọi người nhanh chóng đuổi tới sườn núi, ngay cả lão Yên cũng cảm thấy có chút không chịu nổi mà quay đầu hỏi trung đội trưởng Tiêu ở bên cạnh.
Trung đội trưởng Tiêu vội vàng nói: “Bọn họ giống như những cái xác không hồn, tốc độ cũng không nhanh, lúc tôi đến đây có lẽ bọn họ chỉ mới đi được một phần tư chặng đường thôi.”
“Vậy chúng ta chờ ở đây đi.” Lão Yên làm ra quyết định, sau đó bảo chúng tôi tản ra bốn phía.
"Nhớ kỹ, lúc bọn họ tới tuyệt đối không được phát ra tiếng, sau đó đi theo bọn họ."
Chúng tôi gật nhẹ đầu, nhưng xung quanh khu đường núi này lại không có chỗ ẩn nấp nào tốt nên mỗi người trong chúng tôi đành phải bất chấp nguy hiểm mà leo lên mép vách đá và chờ đợi.
Nhưng giáo sư Hứa và Dược Quán Tử lại không làm được, cho nên hai người bọn họ đã tìm tới một tảng đá ở bên đường để trốn, cũng may là cả hai đều tương đối gầy nên việc trốn như thế này cũng không quá lộ liễu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tay trèo ở trên vách núi của tôi đã trở nên có chút thoát lực, vì thế tôi không khỏi thấp giọng hỏi trung đội trưởng Tiêu xem còn bao lâu nữa thì những người đó sẽ đến.
"Đừng nói chuyện!" Trung đội trưởng Tiêu còn chưa kịp trả lời, lão Yên đã thấp giọng quát.
Nương theo giọng nói của ông ấy, tôi cũng đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn.
Sau khi tôi quay đầu dò xét, chỉ thấy mười một người kia giống như những cái xác không hồn, nhưng bước đi lại cực kỳ trật tự.
Thần sắc của mỗi một người trong số họ đều ngơ ngác, trông giống như một nhóm con rối đã không còn ý thức, nhưng bọn họ đã có mục đích rất rõ ràng!
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này vào lúc đêm hôm khuya khoắt đúng là khiến cho người ta có chút sợ hãi, cho nên tôi phải hít sâu mấy hơi thì mới đè nén được nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Khục khục...
Ngay khi nhóm người này đi ngang qua, nơi đám người giáo sư Hứa đang ẩn núp đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Dược Quán Tử đang che miệng ho kịch liệt, cho dù ông ấy có muốn im lặng thì làm sao có thể nhịn được cơn ho chứ?
Mà điều này cũng làm cho đám người kia ngừng lại, sau đó ánh mắt của cả đám đều đồng loạt nhìn về phía sau tảng đá rồi từ từ bước tới.
"Lão Yên, có cần xông thẳng lên không?” Tôi lo lắng hỏi, dù sao những người này có thể sẽ ăn thịt người.
Bởi vì ngay cả A Thanh lúc đó còn ăn cả chính mình mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận