Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 404

Vẻ mặt của lão Yên và giáo sư Hứa càng tỏ ra hối hận, phải qua một lúc sau thì hai người họ mới trực tiếp quay mặt sang chỗ khác rồi im lặng khóc.
Tôi không nói nữa, lập tức hiểu tại sao vừa rồi lão Yên lại hỏi giáo sư Hứa có phải là mình đã già rồi không?
Đó là vì ông ấy đã không còn dám tùy tiện thử hay mạo hiểm nữa, mặc dù vẻ bề ngoài của lão Yên vẫn là một người ổn trọng và kiên định, nhưng trên thực tế là ông ấy đã già rồi…
Nhìn hai người đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã có chút hoa râm, khiến tôi nhất thời không nói nên lời.
Nhưng kỳ thật không phải là do bọn họ đã già, mà là do mỗi một bước đi đều là nơi nguy hiểm, cho nên có đôi khi việc liều lĩnh sẽ chỉ làm tăng thêm những hy sinh không đáng có.
Tôi thở ra một hơi, chỉ thấy đội trưởng Bạch đã lên tiếng: "Tiểu Yên, chúng ta nên đi ra ngoài trước rồi nói sau!"
Lão Yên dùng cờ lê mang theo đập búa gõ chuông thành hai mảnh, cũng làm theo cách tương tự mà phá hủy chiếc chuông nhỏ, sau đó chôn nó ở mép nước rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta đi thôi!"
Vừa nói ông ấy vừa lặng lẽ thu dọn thi thể của Thương Thần và Dược Quán Tử, còn tôi và Nha Tử cũng không nói lời nào, mỗi người cõng một thi thể ở trên lưng rồi cứ như vậy đi xuống nước.
Tôi đi đầu, dẫn theo bọn họ đi thẳng về hướng chiếc chuông nhạc ở phía trước, bóng đen khổng lồ giống như một con quái thú đang bao phủ chúng tôi, cho dù tôi đã biết đó chỉ là chuông nhạc nhưng vẫn khiến chúng tôi cảm thấy ớn lạnh ở trong lòng!
Lão Yên ra hiệu, ý bảo chúng tôi đừng dừng lại ở chỗ này, tôi gật nhẹ đầu rồi dẫn đầu đi vào lỗ trộm ở bên cạnh.
Bởi vì lỗ trộm này được tạo ra ở phía dưới nên lần đầu tiên bước vào liền có cảm giác như đang đi vào một con đường nước, sau khi không khí ở trong lồng ngực gần như cạn kiệt, lỗ trộm đột nhiên hướng lên cao.
Tôi dùng cả tay chân bơi qua, chỉ thấy cái lỗ trộm này gần như bị uốn cong 90 độ, phía trên khô ráo và phía dưới ẩm ướt tựa như hai thế giới khác nhau.
Tôi dùng hết sức leo lên rồi lại lôi từng người một của đám người lão Yên lên, sau khi nghỉ ngơi một lát thì chúng tôi mới bước ra khỏi lỗ trộm.
Lỗ trộm rất rộng rãi, từ đó có thể thấy tay nghề của quan trộm không phải là thứ mà thổ phu tử có thể so, đám người chúng tôi đi đến lối ra mà không gặp phải khó khăn gì.
"Đúng là thiên tài!" Lão Yên nhìn chằm chằm bên ngoài mà cảm thán.
Tôi vội vàng đi theo, chỉ thấy lỗ trộm vừa vặn được mở ra trong một hang động, còn là nằm ở sâu bên trong hang động, bên cạnh có một tảng đá, cho dù ngày thường có người vô tình đi vào hang động này thì cũng sẽ không để ý tới nơi này, có thể nói là tính bảo mật của nó rất cao.
Chúng tôi đi ra khỏi hang động, sau đó đi thêm bảy tám vòng thì chúng tôi đã cách thôn Diệp Gia không bao xa, như thể bản thân đã đi xuyên qua thôn và đi thẳng tới phía sau núi.
Sau khi rời khỏi hang động, toàn thân đội trưởng Bạch đều trở nên căng cứng, mà tâm tình đã buông lỏng của chúng tôi cũng bị nhấc lên, nghĩ đến bộ phận 303 mà bà ấy đã nhắc tới, khiến cho bầu không khí bỗng trở nên ngưng trọng.
Nhưng điều kỳ lạ là mãi cho đến khi chúng tôi được Cố Thuận Chương tiếp ứng thì cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay cả đội trưởng Bạch cũng cảm thấy lạ mà “chặc chặc” hai tiếng, nói đây thực sự không giống với phong cách của 303, trừ phi bọn họ có chuyện khác quan trọng hơn!
"Mặc kệ bọn họ có chuyện gì, lần này trở về, tôi nhất định phải chiếu cố cái tên Lưu trọc kia, dù sao cũng đã lâu rồi không gặp, cũng không biết ông ta còn nhớ vụ cương thi lần trước không." Lão Yên cười nham hiểm.
Cố Thuận Chương nghe mà chẳng hiểu gì, sau đó còn hỏi bên 303 đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão Yên cũng không có trả lời ông ta chỉ kêu ông ta mau đi xác nhận tình trạng của những người ở trong bệnh viện.
Tuy chúng tôi đã phá hủy chiếc chuông nhỏ theo ý của Thương Thần, nhưng vì chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng nên trong lòng vẫn luôn treo lấy.
"Ha ha, vừa nãy tôi đã gọi điện đến bệnh viện rồi."
Cố Thuận Chương cười đến không khép được miệng: "Bọn họ đã có những chuyển biến tốt đẹp, có lẽ sau một thời gian điều trị là có thể khỏi hẳn, nhưng có khả năng sẽ để lại bóng ma tâm lý!
Chẳng qua điều đó cũng không quan trọng, những người làm trong ngành của chúng ta mà không có một số bóng ma tâm lý thì mới là vô lý.”
Cuối cùng thì chúng tôi cũng phun ra được một hơi luôn treo ở trong lòng, sau đó đi cùng ông ta đến thôn Diệp Gia, thậm chí không kịp chỉnh đốn thì đã bắt đầu bố trí nhân lực.
Việc khai quật từ hố chôn nơi chúng tôi đã đi vào chắc chắn là không thực tế, cho nên chúng tôi dự định sẽ tiếp cận từ cả hai đầu, sau khi đào từ hố chôn đến phía trước mê cung thì dừng lại, tiếp đó là đào từ phía lỗ trộm đến phía trước chỗ của hung thi thì dừng lại, vừa vặn tránh được nguy hiểm!
"Lão Cố, ông tranh thủ thời gian điều động nhân lực tới đây, lần này đồ ở bên trong cũng không ít, cho nên đây không phải là việc mà mấy người các ông có thể xử lý được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận