Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 277

Sau khi cô Thu rời đi, chỗ này lại bắt đầu một vòng tranh giành mới, giáo sư Hứa chắc chắn sẽ đi, lão Yên cũng phân thêm hai người đến từ Cục Tình Báo.
“Phân công xong rồi, tôi còn phải nói chuyện với lão Cố.” Lão Yên xoa xoa giữa mày: “Trời đã sáng rồi, mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, chờ bên kia đồng ý thì lập tức tới đó.”
Giáo sư Hứa ừ một tiếng, mấy ngày ở lại đây ông ấy đã sớm mệt mỏi rồi, nhưng bởi vì lòng nhiệt tình với di tích văn vật nên mới ở lại, bây giờ sắp đến được hiện trường, ông ấy tự nhiên sẽ không tiếp tục kiên trì nữa.
Nhưng sự việc lại phát triển ngoài tầm dự đoán của mọi người, buổi sáng lão Yên gọi mấy cuộc cho Cố Thuận Chương, nhưng đối phương đều không trả lời, lúc đầu lão Yên chỉ nghĩ là ông ấy đang bận, nên cứ cách một hai tiếng lại gọi một cuộc, kiên trì đến giữa trưa mới không thể ngồi yên được nữa.
"Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi!" Lão Yên khẳng định.
Tôi vội vàng an ủi, nói có thể ông ấy đang bận, dù sao khai quật được nhiều di tích văn vật như vậy, với tư cách là đội trưởng ông ấy nhất định phải có mặt ở hiện trường, không thể lúc nào cũng cầm theo bộ đàm được.
Lão Yên lắc đầu: “Không thể nào, tôi hiểu tính cách của lão Cố. Ông ấy đặc biệt gọi cho tôi chính là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi. Sáng sớm không cầm bộ đàm thì thôi, nhưng cũng đâu đến mức nguyên một buổi sáng vẫn không có một chút hồi âm nào chứ."
Lão Yên đi qua đi lại, sau đó dùng bộ đàm liên lạc với người nào đó, sau khi cùng đối phương nói vài câu về vấn đề của Cố Thuận Chương thì mới cúp máy.
"Tôi đã liên lạc với Tiểu Uông, học trò của Cố Thuận Chương, lần này cậu ta đi cùng với thầy mình đến lăng mộ, nhưng lại ấp a ấp úng, cái gì cũng không chịu nói." Lão Yên cau mày: "Nghe giọng điệu của cậu ta, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rồi, còn không phải là chuyện nhỏ!"
Tôi gãi đầu, nói: "Cái này không đúng nha. Nếu có chuyện gì xảy ra chẳng phải càng nên báo cho 701 sao? Che giấu làm gì?"
"Đây là quy tắc của đội khảo cổ, nếu có chuyện gì xảy ra mà không xác định được nguyên nhân thì không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ gây ra hoảng loạn. Dù sao cũng liên quan đến lăng mộ, rốt cuộc sẽ bị truyền thành cái dạng gì chẳng có ai biết được. Cho nên nếu là chuyện nhỏ, lấy quan hệ của lão Cố và tôi, Tiểu Uông nhất định sẽ không tuân theo quy tắc này." Lão Yên nói.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã rõ, kế đó hỏi lão Yên phải làm gì bây giờ?
"Chờ một chút." Lão Yên thở dài: "Còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chờ đến khi bọn họ thật sự chịu không nổi nữa, nhất định sẽ xin quốc gia giúp đỡ."
Vẻ mặt lão Yên có chút bất đắc dĩ, sau này tôi hỏi ông ấy thì mới biết, nếu ông ấy tùy tiện đến đó sẽ chỉ khiến sự hoảng sợ lớn hơn mà thôi. Bởi vì hầu hết người trong đội khảo cổ quốc gia đều biết thân phận của ông ấy, nên ông ấy đến đó tương đương với việc nói rõ với mọi người rằng ở đây đã xảy ra chuyện lớn, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiến độ khảo cổ.
Có lời nói của ông ấy, chúng tôi cũng chỉ có thể chờ đợi, trong khoảng thời gian này, chúng tôi tiếp tục nghiên cứu những bức ảnh đã nhận được trước đó, phân loại các di tích văn vật và thông tin về chúng rồi đưa vào phòng hồ sơ.
Sự chờ đợi này kéo dài đến một tuần, mỗi ngày lão Yên đều rúc vào phòng hồ sơ canh giữ trước bộ đàm, lúc không thể chịu đựng nổi nữa sẽ đổi thành Tiểu Lý, còn tôi thì vẫn tiếp tục sắp xếp lại tài liệu.
Ngày qua ngày, ông ấy từ lúc đầu vẫn bình tĩnh đã trở nên cáu kỉnh, hận không thể mọc cánh bay đến Hồ Bắc ngay lập tức.
“Lão Yên, có điện thoại!”
Ngày hôm đó lão Yên thật sự không tìm thấy việc gì làm nên đã nói đùa với tôi vài câu, vừa lúc đang nói về những vị hoàng đế háo sắc trong lịch sử thì nghe thấy Tiểu Lý hét lớn.
Lão Yên nhảy dựng lên, dùng tốc độ gần như chạy nước rút mà chạy tới, trực tiếp cầm lấy bộ đàm.
Sau khi nghe được mấy câu, sắc mặt ông ấy tối sầm xuống: "Có chắc không? Đồng chí."
“Ừ.” Đối phương nhẹ nhàng nói, giọng nghe rất xa lạ.
Lão Yên trầm mặc một lát, lập tức tắt bộ đàm, quay đầu nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Trường An, e là cậu phải đi một chuyến rồi.”
"Có chuyện gì vậy?" Tôi nghiêm túc hỏi, nhìn vẻ mặt của ông ấy thì chắc chắn có chuyện gì lớn lắm.
Lão Yên hít một hơi thật sâu: “Năm người trong đội khảo cổ đã tự sát, mười người đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Ngay cả Cố Thuận Chương hiện tại cũng đã được đưa đến bệnh viện. Hiện trường rất hỗn loạn, các đồng chí cảnh sát vũ trang phụ trách an ninh không còn cách nào khác đành phải xin 701 cứu viện khẩn cấp!”
"Tại sao lại như vậy?" Tôi ngẩn cả người, tuy đã nghĩ hết mọi tình huống có thể xảy ra, nhưng không ai nghĩ rằng nó sẽ bi thảm như vậy.
Lão Yên lắc đầu: "Không rõ lắm, chỉ nghe nói những người tự sát rất kỳ lạ, chết bằng nhiều cách khác nhau. Thế mà đội khảo cổ vẫn ở lại đó, tôi thực sự không biết đầu óc của họ chứa gì nữa!"
Lão Yên càng nói càng tức giận, đập mạnh tay xuống bàn phát ra một tiếng rầm dọa cho Tiểu Lý sợ đến mức không dám hó hé một tiếng nào.
“Hiện tại tôi không thể đi!” Lão Yên thở dài: “Tin tức không phải do đội khảo cổ truyền tới, chứng minh bọn họ không muốn tôi đi, cũng không muốn để tôi biết chuyện đang xảy ra, cho nên chỉ có thể là Trường An cậu đi thôi. Cậu là người mới của đơn vị 701, vừa vào đơn vị 701 đã theo tôi đến Tứ Xuyên. Trở về lại làm ổ suốt mấy tháng nên không ai biết cậu, cậu nhanh đi xem sự việc nghiêm trọng thế nào, nếu cần thiết chúng ta sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế, không thể để cho nhiều người xảy ra chuyện thêm nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận