Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 224: Bát Quái Trận

Tôi giận dữ hỏi anh ta cũng có mắt đấy, sao không tự nhìn đi?
“Tất nhiên là tôi có thể nhìn thấy, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút bồn chồn không yên…” Nha Tử gãi gãi đầu.
Để thận trọng, chúng tôi so sánh từng tấc từng tấc tơ tằm trong hai bức ảnh với nhau, cuối cùng phát hiện ra chúng thực sự chụp cùng một nơi, nhưng khi nhìn thời gian, bức ảnh của Nha Tử lại chụp trước đó năm phút, điều này chứng minh nơi chúng tôi đi quả thực có vấn đề.
“Nơi này cũng giống như bên ngoài rừng cây kia, chỉ là không biết phương pháp phá giải có giống nhau hay không.” Cô Thu liếc nhìn Nha Tử, chỉ thấy anh ấy lắc đầu, nói mình không có cách.
Cô Thu có vẻ không tin mà nhìn thoáng qua Nha Tử, anh ta vội vàng giải thích, nói tuy hai nơi này trông có vẻ giống nhau, nhưng thực ra lại rất khác.
Rừng cây bên ngoài kia cùng lắm chỉ là một loại thủ thuật che mắt, mà lối đi trong mộ bây giờ lại là một mê cung chân chính, huyền ảo hơn chính là đây thực chất là một trận pháp bát quái của Đạo gia, chúng tôi lại không thể quan sát được toàn bộ mê cung, nên không thể nào tìm ra được cách giải quyết.
Trận pháp bát quái của Đạo gia ư?
Nha Tử vừa nói như vậy, tôi đột nhiên tự vỗ vào đầu mình một cái: “Không sai, bảo đây là mê cung có thể vẫn chưa chính xác, nhưng nếu nói đây là trận pháp bát quái của Đạo gia thì lại có lý!
Bát quái có nguồn gốc từ thời cổ đại, truyền thuyết kể lại rằng, Phục Hy là người tạo ra thế gian, trải qua nhiều thời kỳ phát triển, cho đến thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã phát minh ra trận bát quái và bắt đầu sử dụng nó trong chiến tranh, sau trận Di Lăng, ông ta đã dùng trận bát quái để cầm chân hàng vạn truy binh Đông Ngô, giúp Lưu Bị tranh thuỷ thời gian quý giá mà trốn thoát.
Câu nói thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái chính là để chỉ trận bát quái này, đây được coi như là một loại bí thuật, nó sẽ thay đổi liên tục, mỗi một bước chân sẽ kích hoạt tới một cơ quan khác nhau, con đường phía trước cũng vì thế mà thay đổi, rất nhiều người sau khi lạc chân vào trận bát quái đều bị mắc kẹt tới chết.
Nha Tử lại không đồng tình với lời của tôi, cho rằng phải đến tận thời Tam Quốc, trận pháp bát quái mới được phát minh và sử dụng, nước Thục cổ tồn tại cách đây cũng phải 3 đến 5 ngàn năm, căn bản không hề ăn khớp.
“Chưa chắc, trận bát quái tuy rằng là phát minh của Gia Cát Lượng, nhưng bát quái đã có từ trước đó, tại nước Thục cổ có vị cao nhân nào đó dùng tới trận pháp này cũng chẳng phải chuyện hiếm lạ.” Cô Thu lắc đầu nói.
“Nói như vậy, chúng ta đang bị mắc kẹt trong trận bát quái sao?” Lão Yên thử dùng tay gõ gõ một vách tường để thăm dò, tơ tằm chẳng hề nhúc nhích, lúc này ông ấy mới dám chạm vào chúng: “Phàm là trận bát quái ắt sẽ phải có mắt trận, chỉ cần tìm được mắt trận là có thể phá trận.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mấu chốt là chúng ta làm sao có thể tìm ra được mắt trận, chúng ta đã đi qua đi lại nơi này lâu như thế mới phát hiện ra được điều bất thường, chứng tỏ rằng trận bát quái này được sắp xếp rất tinh vi, nếu muốn tìm mắt trận hẳn là chuyện không dễ dàng gì.”
“Trận pháp bát quái có tám cửa ứng với: hưu, sinh, thương, đỗ, ảnh, tử, kinh, khai. Vào từ “cửa sinh” ở hướng chính đông, ra từ “cửa hưu” ở hướng tây nam, dựa theo “cửa khai” ở hướng chính bắc mà đánh, trận này sẽ vỡ.”
Nha Tử đẩy gọng kính râm, nhìn vách tường xung quanh, nói gằn từng chữ: “Trong thời kỳ Tam Quốc, bộ binh và cung binh chủ yếu được sử dụng để tạo thành trận bát quái, cũng có người chỉ huy.
Tương truyền trận này có 64 loại biến hóa, nhưng cách phá cửa thường sẽ giống nhau, nhưng không biết lối đi trong lăng mộ này có dựa theo nguyên lý ấy hay không?”
“Mặc kệ có giống hay không, cứ thử trước rồi hẵng nói.” Tôi vỗ vai Nha Tử: “Anh cứ cẩn thận nói hết một lượt hiểu biết của mình về trận pháp bát quái đi.”
Nha Tử chậm rãi giải thích, trận bát quái thực ra chính là một loại đội hình trong quân sự, là một cách để bộ binh đối phó với kỵ binh, khi kỵ binh tấn công vào trong, bộ binh sẽ tự động nhường ra một con đường ở một vị trí nào đó, dụ kỵ binh vọt vào giữa và bắt đầu làm tiêu hao lực lượng kỵ binh.
Bởi vì nhược điểm của kỵ binh là khó có thể thay đổi hướng hành quân giữa chừng, nên sẽ bị bộ binh tiêu diệt từng chút một, từ đó lật ngược tình thế của trận chiến.
Nhưng đây cũng chỉ là chuyện khá bình thường, theo truyền thuyết, trận pháp bát quái thực sự chỉ cần một ít bày bố đơn giản, ví dụ như mấy hòn đá, vài cái cây cũng có thể tạo thành trận.
Những người đi vào không thể thoát khỏi mấy hòn đá mấy cái cây ấy. Dựa theo lời của Nha Tử, hẳn chúng tôi đã gặp được trận pháp thứ hai rồi.
“Hẳn là kết hợp cả hai lại rồi.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt đất: “Lối đi trong lăng mộ này chính là con đường bộ binh cố tình để lại cho chúng ta, còn về phần bộ binh là gì, chúng ta phải tự mình tìm ra thôi!”
Lão Yên trực tiếp lấy la bàn từ trong túi ra, nói sẽ dựa theo lời của Nha Tử để tìm tám cửa trước đã.
“Cửa sinh ở hướng chính đông, chúng ta tìm cửa sinh trước, rồi đi vào từ cửa sinh.” Lão Yên chăm chú quan sát chiếc la bàn, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Kim la bàn quay tới quay lui, cuối cùng chỉ thẳng vào lối đi ở phía trước.
Tim tôi nhảy lên một cái: “Thế này có nghĩ là chúng ta vẫn luôn quanh quẩn trong cửa sinh ư?”
Lẽ ra tôi nên vui mừng vì đây là cửa sinh, nhưng nghĩ kiểu gì tôi cũng thấy không yên tâm, bởi vì nếu lối đi của ngôi mộ là cửa sinh, vậy chẳng phải chúng tôi chưa từng rẽ qua một lối nào sao? Lối đi trong ngôi mộ này thực sự dài như vậy à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận