Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 228: Nghe Hiểu

Nói xong, tôi lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, sau đó cởi bỏ dây thừng bên hông ra, dặn dò Nha Tử: “Tôi thử tấn công vào đôi mắt của nó, nếu có tác dụng, anh lập tức tìm cơ hội trốn đi!”
“Vậy còn cậu?” Nha Tử hỏi.
Tôi trợn trắng mắt mắng anh ta một câu ngu ngốc, nếu cách này có tác dụng, tự tôi còn không biết chạy đi à?
Nha Tử hoài nghi liếc nhìn tôi một cái, hỏi tôi vì sao lại cởi dây thừng ra?
“Hai chúng ta cùng bị buộc vào nhau thì chạy kiểu gì chứ? Đừng nói nhiều nữa, lát nữa nhớ nắm lấy thời cơ.” Tôi chăm chú nhìn con tằm khổng lồ kia, không thèm để ý đến Nha Tử ở bên cạnh.
Con tằm kia rất lớn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tôi nhất định có thể bắn trúng nó, đến lúc đó nói không chừng tơ tằm sẽ lỏng ra, đó chính là cơ hội của chúng tôi.
Nhưng tôi cũng không dám cam đoan, suy cho cùng con tằm khổng lồ này cũng rất khó đoán trước, khó có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không, lòng bàn tay tôi đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi vì căng thẳng rồi.
Nha Tử vẫn cứ lải nhải như cũ, anh ta nói hành vi của tôi quá quái đản, lúc này cởi dây thừng ra đúng là không sáng suốt, nhưng tôi chỉ đặt sự quan tâm đến con tằm to lớn kia, chẳng buồn quan tâm anh ta nói gì.
“Ba, hai, một…” Tôi nhẹ nhàng đếm số, khi con số cuối cùng thoát ra khỏi miệng, tôi lập tức ra hiệu cho Nha Tử, sau đó ném ba con dao trong tay thẳng về phía đôi mắt của con tằm kia.
Đinh đinh đinh…
Ba tiếng giòn vang liên tiếp vang lên, cả ba con dao của tôi ấy vậy mà lại trượt hết, đôi mắt của con tằm lớn kia nhìn vào tôi chằm chằm, hình như tôi còn nhìn thấy được một tia giễu cợt trong đôi mắt ấy.
Tôi xác định cảm giác của mình rất chính xác, cho dù không đánh trúng cả ba thì cũng không có lẽ nào trượt hết cả ba như vậy được, mới vừa rồi tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, khoảnh khắc ba con dao bay tới con tằm lớn kia đã né tránh được, nó đã sớm biết được bước tiếp theo của tôi!
“Có phải nó có thể hiểu được những lời chúng ta nói không?” Nha Tử đã sẵn sàng bỏ chạy, nhưng bởi vì sự thất bại của tôi mà anh ta đành từ bỏ, tuy nhiên, Nha Tử cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ, không hề thay đổi tư thế, cứ giữ nguyên tư thế nửa chạy nửa quay người mà kinh ngạc nói với tôi.
Tôi ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào con tằm khổng lồ, thấy vẻ mỉa mai trong mắt nó ngày càng rõ ràng, bây giờ tôi chắc chắn rằng nó quả thực có thể hiểu được lời nói của chúng tôi, chỉ số thông minh của con vật này chắc chắn không thấp.
“Có phải thứ này đã thành tinh rồi hay không?” Tôi lẩm bẩm.
Nha Tử mở to mắt nhìn: “Thời buổi này đến cả tằm cũng thành tinh được à? Có còn để người ta sống nữa không thế.”
“Bây giờ mà anh vẫn còn thời gian để nghĩ về chuyện này à, còn không mau nghĩ cách giải quyết đi!” Tôi nghẹn lời mà nhìn Nha Tử, từ biểu cảm của anh ta có thể thấy, rõ ràng anh ta đã bị dọa khiếp vía, nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn, trông chẳng có chút dáng vẻ sợ hãi nào.
Nha Tử nói một câu “Tôi cũng không biết”, rồi lại tiếp tục nhìn con tằm thành tinh kia mà cảm thán, theo cách nói của anh ta, vào những lúc anh ta sợ hãi sẽ lại nghĩ đến những thứ khác để chuyển hướng sự chú ý.
Chỉ một lát sau, miệng của con tằm khổng lồ lại mấp máy, tơ tằm được phun ra càng ngày càng nhiều, có phần thậm chí còn vướng vào những sợi tơ trên vách mộ, khiến tôi căn bản không phân biệt được đâu với đâu, có muốn né tránh cũng không được.
Tôi cử động bàn tay đang bị tơ tằm quấn chặt, ra hiệu cho Nha Tử, anh ta nhìn tôi với vẻ hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu.
“Không có cách nào khác đâu, nghe lời đi!” Tôi lạnh lùng nói, chỉ trong nháy mắt tôi đã coi Nha Tử thành một đứa trẻ, nên tôi đã bỏ thêm ba chữ vào cuối câu.
Nha Tử cũng ngây ngẩn cả người, nghẹn một hồi lâu mới lên tiếng: Khi cậu mới tới Yến Kinh, chính anh đây đã nói sẽ bảo vệ cậu mà.
“Bớt nói nhảm đi!”
Mắt thấy lại có một sợi tơ nữa quấn quanh cổ của Nha Tử, tôi cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà nói chuyện với anh ta, mà trực tiếp hét lên một câu.
Tiếp đó tôi lấy ra một miếng bông từ trong balo, rồi lại lấy ra một cái lọ nhỏ bằng nhựa, đổ cồn trong lộ đó ra miếng bông gòn, dùng bật lửa châm lửa rồi trực tiếp ném miếng bông xuống dưới chân Nha Tử.
Âm thanh xèo xèo xèo vang lên, kéo theo đó là những sợi tơ tằm do con tằm lớn kia phóng lên người Nha Tử lập tức rụt lại như thuỷ triều rút.
“Chạy!”
Tôi gào lên một câu, Nha Tử liếc nhìn tôi, tuy rằng tôi vẫn chẳng thấy được đôi mắt ẩn sau dưới cặp kính râm của anh ta, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng được cảm xúc của anh ta.
Tôi lại mở miệng thúc giục, anh ta cũng chẳng hề do dự, chỉ hét lên một câu khàn khàn: “Trường An, cậu nhất định phải sống sót!”
Sau đó anh ta lập tức xoay người, nhanh chóng bỏ chạy, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta đã chạm vào một cơ quan nào đó và biến mất ngay trước mắt tôi.
Ngọn lửa từ miếng bông kia vừa mới bùng lên đã bị dập tắt, mặc dù tôi đã đốt được một ít tơ tằm của con tằm lớn kia, nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ quấn vào người Nha Tử mà thôi.
Mà tôi thì chỉ có đúng một lọ cồn đó, trang bị lần này cơ bản là do lão Yên và những người khác chuẩn bị, tôi chỉ nghĩ rằng cồn có thể sẽ có chút tác dụng nên mới tiện tay mang theo một lộ.
Chỗ Côn Bố còn chút cồn, chuyên dùng để tiêu độc trên miệng vết thương, đáng tiếc là anh ta lại không có mặt ở đây.
Vừa rồi tôi đã ra hiệu cho Nha Tử, nói cho anh ta biết mình có cách, nhưng chỉ có thể giúp một mình anh ta rời đi, cho nên Nha Tử mới có phản ứng lớn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận