Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 364

Tôi vội vàng oán giận với đội trưởng Bạch: "Thầy ơi, người cũng không biết đâu, chúng tôi không chết ở trong tay mấy rối gỗ chiến xa lại suýt chút nữa chết ở trong tay lão Yên đấy."
"Tôi nghe thấy rồi, lão Yên, nhiều năm trôi qua, sao con vẫn cứ lỗ mãng như thế?” Đội trưởng Bạch liếc nhìn lão Yên một cái, ông ấy cười ha hả nói ban đầu mình vốn rất ổn trọng, nhưng khi tìm được thầy liền không ổn trọng nữa, ước chừng là bởi vì cảm thấy mình đã trở lại năm đó.
Nghe ông ấy nói như vậy, đội trưởng Bạch cũng không tiện nói thêm gì, chỉ giới thiệu đơn giản một chút: “Nếu như tôi đoán không nhầm, đây hẳn là chủ mộ.”
“Thật sao?” Ánh mắt của lão Yên nháy mắt sáng lên.
Đội trưởng Bạch gật đầu, nói rằng trong lúc bà ấy chờ chúng tôi thì đã quan sát một vòng, nhìn từ vị trí hay quy mô, hẳn là chủ mộ không thể nghi ngờ.
Trải qua lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến phòng chủ mộ, chúng tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Đều nghỉ ngơi một chút đi, còn chưa biết trong phòng chủ mộ này có gì.” Sau khi lão Yên kích động liền đặt mông ngồi dưới đất, xem ra vừa rồi quả lựu đạn kia cũng dọa ông ấy không nhẹ.
Tinh thần buông lỏng, cảm giác đau đớn sau lưng tôi càng thêm rõ ràng, tôi vội vàng nói lão Yên xem giùm tôi rốt cuộc là thứ gì đã khiến mình bị thương.
Lão Yên dùng đèn pin chiếu vào, sau đó cau mày nói: “Cái này sao lại giống lửa lưu ly thế nhỉ?”
“Không thể nào? Ai lại đem thứ này dùng trên con rối chứ.” Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, bình thường lửa lưu ly đều được dùng ở trên mặt đất, làm như vậy sẽ có hiệu quả phòng ngừa mấy tên trộm mộ, dùng ở trên người con rối chiến xa, chẳng lẽ không sợ trực tiếp đốt chúng nó thành tro sao?
Lão Yên cũng cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua ông ấy cũng không dám xác định, chỉ nói uy lực của lửa lưu ly này cũng không tính là lớn, nếu không thì tôi đã cháy thành tro.
Tôi ồ lên một tiếng, sau đó bảo ông ấy tùy tiện bôi chút bột thuốc cho tôi.
“Dùng thuốc của Dược Quán Tử đi.” Thương Thần nói.
Lão Yên lắc đầu: “Thuốc của Dược Quán Tử không phải lúc cần thiết thì không nên dùng, tên nhóc Trường An này da dày thịt béo, dùng thuốc bình thường là được rồi.”
Tôi liếc ông ấy một cái, nhưng cũng biết ông ấy nói đúng, thuốc của Dược Quán Tử đều là thuốc cứu mạng, vết thương như này thực sự không cần thiết phải dùng.
Lão Yên bôi thuốc cho tôi, ngồi đó nghỉ ngơi một lúc rồi mới cho chúng tôi đi vào phòng chủ mộ.
Kỳ thật phòng chủ mộ ngay tại trước mắt, vừa rồi tôi đã nhìn sơ qua, nó rộng khoảng 30 mét vuông, nhìn thoáng qua có thể thấy bên trong được trang trí vô cùng tráng lệ.
“Hình như không thấy được chuông nhạc, lấy chuông nhỏ ra đi.” Lão Yên nói.
Tôi vội vàng lấy chuông ra, Nha Tử cũng lấy búa gõ chuông ra, lão Yên dặn dò chúng tôi đều bịt tai lại, chuẩn bị gõ chiếc chuông nhỏ.
“Quá mạo hiểm” Đội trưởng Bạch ngăn cản ông ấy: “Chúng ta trước tiên cứ tự mình đi tìm xem, lỡ như bịt lỗ tai rồi mà vẫn còn nghe được, mấy người chúng ta đều xảy ra chuyện thì phải làm sao? Nghe các cậu nói, những thành viên của đội khảo cổ kia bị điên cũng không nhẹ.”
Động tác gõ chuông của lão Yên dừng lại, sau đó vỗ vỗ đầu: “Được rồi, cứ làm theo lời thầy đi, nếu không tìm thấy tôi sẽ thử lại.”
Ông ấy đưa lại chuông và búa gõ chuông cho tôi và Nha Tử, dẫn đầu đi vào phòng chủ mộ.
Vừa rồi mới chỉ nhìn sơ qua, bây giờ nhìn kỹ lại càng thấy kinh ngạc, nơi này không chỉ nguy nga tráng lệ mà gần giống như là chuyển cả tẩm cung của Hoàng đế vào luôn trong đây?
Trong phòng chủ mộ rộng khoảng ba mươi mét vuông này, có một chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương được đặt ở phía Đông, cùng với nó là một bộ ghế dựa cũng được làm bằng gỗ đàn hương, ngoài ra còn có vô số nhạc cụ lớn nhỏ, rõ ràng có thể nhìn ra sở thích lúc sinh thời của chủ nhân ngôi mộ.
Nhưng không thấy quan tài.
“Điều này có vẻ không ổn lắm”. Lão Yên trầm tư: “Nơi này được bố trí rất tốt, nhưng thật sự không giống nơi chôn cất người chết, người xưa rất kiêng kị về phương diện này.”
“Tôi cũng không thấy quan tài, nói không chừng lúc đó thật sự đã chuyển cả tẩm cung xuống đây.” Giáo sư Hứa nói.
Lão Yên hỏi ông ấy có ý gì, giáo sư Hứa trả lời: “Ông cũng đừng quên, nước Tăng bị đã diệt quốc ở bên trong chiến tranh, tòa cổ mộ này rất có thể là nơi trú ẩn lúc đó.”
"Vậy nên đây thực sự là nơi từng có người sống?" Tôi đánh giá một phen, càng cảm thấy nơi này không khác gì nơi người sống ở, ngay cả cái bàn bên cạnh cũng được bày đĩa ở trên đó, bên trong có một ít đồ đen nhìn qua giống như là thức ăn thừa, nhưng có một điều kỳ lạ, đó là các bức tường mộ ở nơi này đều được vải che phủ, trải qua hàng nghìn năm, màu sắc của những tấm vải này đã phai nhạt, chỉ còn lại một màu nhợt nhạt.
Tôi hỏi lão Yên có biết những tấm vải này được dùng để làm gì không, ông ấy lắc đầu: “Không rõ lắm, trước hết không nên động vào những tấm vải này. Những nơi không phù hợp với lẽ thường có thể ẩn chứa cạm bẫy.”
“Được, vậy tìm quan tài trước đi.” Tôi đề nghị mà không ôm chút hy vọng gì.
Quả nhiên, chúng tôi quan sát một vòng khắp phòng chủ mộ vẫn không thấy quan tài. Ý nghĩ đây là nơi mà Tăng Hầu Ất đã ở lúc còn sống dần lấp đầy tâm trí tôi, nhưng đúng lúc này Nha Tử lại phát hiện một thứ!
Thứ này được đặt ở dưới long sàng, có màu đen giống như gỗ đàn hương, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện ra, đây là một thẻ tre đã cháy đen.
“Đây là đồ dùng để hiến tế.” Nha Tử vuốt ve thẻ tre, nói trên thẻ tre này sẽ được khắc một ít phù văn không khác mấy với siêu độ bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận