Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 161: Mất Dấu

“Bị cắt đuôi rồi sao?” Tôi ấp úng nói, đây là manh mối khó khăn lắm chúng tôi mới có được, nếu đánh mất thì thật đáng tiếc.
Lão Yên nở một nụ cười bí ẩn, chỉ vào Côn Bố nói, sao gã kia có thể cắt đuôi chúng ta được chứ?
Tôi cũng hiểu ra, trong khoảng thời gian này chắc chắn Côn Bố đã có chút chuẩn bị, quả nhiên tôi đã thấy anh ta khẽ gật đầu, nói từ lúc bắt đầu anh ta đã thả ảnh cổ lên người gã cản thi kia, hiện giờ chỉ cần liên lạc được với ảnh cổ nữa là xong.
Nha Tử ở một bên không khỏi lẩm bẩm: “Đã có ảnh cổ rồi, sao chúng ta còn phải vất vả chạy theo như vậy?”
Côn Bố chỉ trừng mắt nhìn cậu ta chứ không nói gì, còn lão Yên đã vương tay vỗ vào đầu Nha Tử một cái: “Nói cậu ngốc cậu còn không tin. Ảnh cố chỉ là loài côn trùng có thể giao tiếp với chủ nhân mà thôi, vượt quá khoảng cách nhất định sẽ bị mất liên lạc. Còn không phải do cậu, đang yên đang lành giẫm lên nhánh cây làm cái gì? Nếu không chúng ta cũng đâu bị tên kia bỏ lại?”
Nha Tử tủi thân nói nhánh cây kia vốn đã nằm ở đó, cậu ta cũng đâu thể làm gì được?
Lão Yên chẳng buồn đôi co với Nha Tử, chỉ ghé sang hỏi Côn Bố có nhận được tin tức gì từ ảnh cổ không.
Côn Bố nhắm mắt lại, tay hơi giật giật, đồng thời trong miệng cũng phát ra một từ tôi không hiểu. Lão Yên thấp giọng giải thích rằng đây là tiếng Miêu Cương, chuyên dùng để khống chế cổ trùng.
Tôi vừa à một tiếng, đã nhìn thấy cô Thu dùng vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Côn Bố, tôi hỏi cô ấy làm sao thế, cô ấy lại ghé sát tai tôi nó: “Việc cảm ứng giữa ảnh cổ và Côn Bố không nên khó như vậy…”
Tôi không hiểu lắm, mà cô ấy cũng không có ý tiếp tục giải thích, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Qua chừng nửa phút sau, Côn Bố một lần nữa mở mắt ra, nhìn từ vẻ mặt của anh ta thì không biết là tốt hay xấu.
“Làm sao vậy? Cậu nói một câu đi.” Sự kiên nhẫn của lão Yên đã sắp cạn kiệt, dù sao thì trong khoảng thời gian này, không ai biết được tên cản thi kia đã chạy tới tận đâu rồi.
Côn Bố chỉ ừ một tiếng: “Ảnh cổ chưa bị cắt đuôi, nhưng vị trí của nó có chút kỳ lạ!”
Kỳ lạ ư?
Chúng tôi hỏi anh ta kỳ lạ như thế nào, anh ta lại không nói, chỉ bảo chúng tôi cứ đuổi theo tên kia trước đã. Ảnh cổ càng cách xa thì cảm ứng của Côn Bố sẽ càng yếu, nhân lúc cảm ứng vẫn còn, phải nhanh chóng đuổi theo tên kia.
Tuy nhiên Côn Bố lại không đi hết con đường thẳng phía trước, mà đi được khoảng mười mét thì lại rẽ thẳng vào một bụi rậm, khiến chúng tôi không khỏi choáng váng.
Anh ta giải thích rằng, dấu vết mà ảnh cổ để lại chính là ở đây.
“Không sai, nơi này quả thực có dấu vết có người đi lại!” Cô Thu ngồi xổm xuống, dùng đèn pin chiếu xuống con đường dưới chân.
Tôi nhìn vào chỗ đó nhưng không thấy có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy thật thần kỳ. Cô Thu vừa cười vừa giải thích đây chưa là gì đâu, chẳng qua cô ấy mới chỉ cẩn thận quan sát thôi, nơi có người đi qua hay không, ngay cả tro bụi cũng có sự khác biệt.
Nơi không có ai đi qua tro bụi sẽ phân bố đồng đều, sau khi có người bước qua, cho dù người kia có bước nhẹ đến đâu thì tro bụi cũng sẽ trở nên lộn xộn.
Một đối với một bụi cây bình thường, có người đi qua hay không cũng có sự khác biệt, tuy rằng động tác của người cản thi kia rất nhẹ nhàng, gần như xóa đi mọi sự khác biệt, dẫu vậy cũng không thể hoàn toàn qua mắt được cô ấy.
Tôi nghe mà chỉ biết trợn mắt há mồm, những gì cô Thu nói thực ra là một kỹ thuật theo dõi trong quân đội, trước đây tôi đã từng nghe đội trưởng Trần nhắc tới nhưng vì chúng tôi là lính vận tải nên không chú trọng huấn luyện về những phương diện này, tôi chỉ biết một số phương pháp theo dõi đơn giản, chứ không có năng lực quan sát chi tiết, tỉ mỉ như cô ấy.
Khi cô ấy đang giải thích, Côn Bố đã bước ra trước, chúng tôi vội đuổi theo anh ta, nhưng vẫn không dám bật đèn pin quá sáng, dù sao thì cũng không ai biết được tên cản thi kia đang ở chỗ nào.
Cho nên chỉ có cô Thu là cầm đèn pin trên tay, và chỉ chiếu sáng dưới chân mình.
“Tại sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đang đi vào núi sâu nhỉ?” Tôi liếc nhìn xung quanh, vốn dĩ chúng tôi đang đi xuống núi, nhưng từ khi rẽ sang bên cạnh thì dường như đã quay lại trong núi, tuy độ dốc không quá rõ ràng, xong, sau khi đi được một khoảng thời gian thì tôi lại cảm nhận được độ cao đã tăng lên không ít.
Côn Bố chỉ đáp lại một tiếng ừ, nói chúng tôi đúng là đang đi vào trong núi, đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ.
Khó trách, chúng tôi cho rằng tên cản thi kia sẽ đi xuống núi, không ngờ được gã ta lại rẽ vào một góc rồi đi ngược lên núi. Nửa đêm nửa hôm gã vào vào trong núi làm gì?
Càng đi độ cao càng tăng lên, nhiệt độ càng hạ thấp và con đường cũng càng lúc càng gập ghềnh hơn. Nếu không phải vì muốn thấy được Thái Dương Thần Điểu, chúng tôi quả thực không có sức lực đi tiếp!
“Nha Tử, hai con chim kia quả thực là Thái Dương Thần Điểu à?” Khi nói đến chuyện này, lão Yên dường như nhớ tới lời trước đó của Nha Tử, nếu không thì gần như không ai trong chúng tôi nhớ ra cả.
Nha Tử quấn chặt quần áo trên người, khẽ gật đầu: “Ừ, tôi cũng không thể ngờ đó thực sự là Thái Dương Thần Điểu! Trong truyền thuyết, Thái Dương Thần Điểu có thân hình màu trắng và có thể tỏa sáng, vừa mở cánh ra là có thể che lấp cả bầu trời, điều khiến tôi xác định chúng là Thái Dương Thần Điểu là bởi chúng đã rỉa thịt thi thể.
Tương truyền, nước Thục cổ đã dùng thi thể để hiến tế cho Thái Dương Thần Điểu, mà nhất định phải là thi thể còn mới, cho nên…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận