Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 302

“Ông chắc chứ?” Sắc mặt của lão Yên lập tức thay đổi.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng: “Nếu chỉ một hai người thì còn khó xác định, nhưng nếu tất cả bọn họ đều như vậy thì có thể chắc chắn.”
Lão Yên nhìn về phía chủ mộ: “Xem ra, ở trong đó đúng là có thứ không tầm thường!"
"Thứ gì lại thần bí như vậy, vậy mà có thể điều khiển hành vi của con người?" Nha Tử đẩy kính râm lên: "Hơn nữa, chủ mộ này vẫn chưa được khai quật.”
“Không thể nói thần bí được." Lúc này Dược Quán Tử đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa ho khan vừa đứng lên: "Chẳng qua là làm rối loạn tinh thần của bọn họ mà thôi. Hẳn là các anh đều biết đến thuật thôi miên phải không?"
Tất cả chúng tôi cùng gật nhẹ đầu: "Chẳng lẽ đây là thuật thôi miên?”
“Nói vậy cũng không đúng, chỉ là có hiệu quả giống với thôi miên mà thôi, thông qua âm thanh để điều khiển thần kinh của con người.” Dược Quán Tử giải thích:" "Hiện tại tinh thần của bọn họ đã bị một loại âm thanh kỳ lạ làm xáo trộn. Sau khi nghe thấy âm thanh này sẽ khiến bọn họ trở nên cáu kỉnh, tiếp đó là nóng lòng muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh đó, mà đây cũng chính là dáng vẻ mà chúng ta nhìn thấy.”
Tôi kinh hãi: “Nói như vậy, trong chủ mộ có thứ gì đó vẫn luôn phát ra âm thanh à? Nhưng tại sao chúng ta lại không nghe thấy.”
“Là bộ chuông nhỏ đó!” Giáo sư Hứa nói: "Những người đó đều nghe được âm thanh của bộ chuông nhỏ, cho nên bộ chuông nhỏ này hẳn là điều kiện để khởi động.”
“Đúng vậy." Dược Quán Tử lại gật nhẹ đầu: "Tôi chỉ có thể chữa khỏi vết thương bên ngoài cho bọn họ, về phần âm thanh kia thì còn phải tìm ra nguồn gốc mới được."
Lão Yên có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại và để Dược Quán Tử xử lý đơn giản cho những người này, đồng thời đứng ở phía trên chủ mộ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi Dược Quán Tử xử lý vết thương cho những người này xong, lão Yên mới kêu Nha Tử đi vào làng gọi đám người Ninh Viễn chạy tới.
"Bọn họ thế nào rồi?" Ninh Viễn vừa đi tới đã lớn tiếng hỏi.
Nha Tử ở bên cạnh bị anh ta hét lớn như thế thì thấy không vui, nói: Hét cái gì mà hét? Bọn họ không chết đã là vạn hạnh rồi, sao thế, chẳng lẽ mới chớp mắt mà anh đã quên luôn dáng vẻ như cái xác không hồn của bọn họ rồi sao?"
"Không, không phải, tôi chỉ nhất thời quá khiếp sợ thôi." Ninh Viễn vội vàng xua tay.
Nha Tử hừ một tiếng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Lão Yên nhìn bọn họ, mày nhíu lại càng chặt: “Người của cậu quá ít, không ổn.”
“Ông muốn làm gì?” Ninh Viễn hỏi.
Lão Yên chỉ vào những người trên mặt đất, sau đó nói muốn bọn họ đưa đám người này xuống núi.
“Sao không để cảnh sát vũ trang trực tiếp đưa xuống?” Ninh Viễn cảm thấy kinh ngạc.
Lão Yên lắc đầu, cũng không giải thích: “Các cậu đi tìm thêm mấy dân làng có mồm mép cứng rắn, sau đó mỗi người cõng một người xuống núi, rồi ném thẳng cho trung đội trưởng Tiêu, nói là nếu lần này cậu ta lại làm hư việc, tôi nhất định sẽ trở mặt với cậu ta."
Mặc dù trong lòng của Ninh Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, tự mình quay về làng rồi chọn ra mấy thanh niên khỏe mạnh tới, sau đó cõng bọn họ xuống núi.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi mang theo sự khó hiểu mà hỏi lão Yên tại sao lại phải rắc rối như vậy, trực tiếp nhờ trung đội trưởng Tiêu lái xe tới chở toàn bộ bọn họ đi không phải sẽ tiện hơn sao?
Xe của trung đội trưởng Tiêu cũng không đến nỗi lúc nào cũng có vấn đề mà?
"Cậu ta đang gạt chúng ta.” Lão Yên cười lạnh: "Vừa rồi lúc chúng ta đi tới sườn núi, có ai trong số mọi người nhìn thấy tảng đá lớn nào không?”
Chúng tôi lập tức sửng sốt, đúng vậy, trung đội trưởng Tiêu từng nói lúc bọn họ đi tới sườn núi thì gặp phải một tảng đá lớn chặn đường, cũng nói là bọn họ đã di chuyển tảng đá đó đi, nhưng ngoại trừ tảng đá không lớn lắm mà giáo sư Hứa vừa trốn ở đó ra thì hoàn toàn không còn tảng đá nào khác.
"Tại sao anh ta lại lừa gạt chúng ta?" Nha Tử cảm thấy khó hiểu hỏi.
Lão Yên lại cười lạnh lần nữa: “Cho nên tôi mới nói lòng tò mò của cậu ta rất nặng!”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là do anh ta cố ý đợi đến buổi tối sao?”
“Rất có thể là vậy, nếu không thì với chất lượng đồ của lực lượng cảnh sát vũ trang, tốc độ lái xe trên đường núi của bọn họ sẽ không đến mức chậm như vậy, thậm chí còn có thể biến xe thành phế liệu.”
Lão Yên gật nhẹ đầu: "Được rồi, chờ bọn họ tới được bệnh viện tâm thần, sau khi tôi gặp được lão Cố thì sẽ xuống mộ luôn! Còn mấy người các cậu thì xuống núi lấy chút đồ, lần này tới vội vàng nên có rất nhiều trang bị đều không mang theo.”
Dược Quán Tử đương nhiên không đi cùng, ông ấy nói mình đã mang theo đồ đạc nên sẽ ở lại chỗ này để nghỉ ngơi, từ đó dưỡng tinh thần cho thật tốt trước khi xuống mộ.
Về phần Thương Thần, anh ta vỗ nhẹ vào bên hông rồi nói: "Tất cả đồ đạc của tôi đều ở đây."
Còn giáo sư Hứa xuống mộ chỉ mang theo bộ não của mình, sự an toàn của ông ấy sẽ phụ thuộc vào đồng đội.
Cuối cùng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn lại Nha Tử và tôi, sau khi trời sáng hai người chúng tôi mượn một chiếc xe bò từ nhà của một dân làng, rồi vội vã xuống núi.
Trên đường đi, chúng tôi gặp được đám người Ninh Viễn đang vội vã quay về, trong đó có một người trợn mắt nhìn về phía chúng tôi: “Không phải các cậu muốn xuống núi à? Tự nhiên hơn nửa đêm lại đi giày vò chúng tôi.”
“Giày vò? Đây chính là các đồng chí trong nhóm khảo cổ của các anh, sao anh lại nghĩ là đang giày vò chứ? " Nha Tử lái xe bò, giả vờ bày ra một bộ tư thế đang lái xe địa hình và trừng mắt nhìn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận