Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 340

“Tôi cũng không rõ lắm.” Đội trưởng Bạch cười khổ nói: “Ngoại trừ một hai năm đầu tiên tôi vẫn còn giữ được tỉnh táo thì về sau lại ngày càng mơ hồ, có khi còn không biết bản thân đang ăn gì, chứ đừng nói đến việc có biết mình bị cắn hay không?”
Dược Quán Tử gật đầu không nói gì, ông ấy không ngừng kiểm tra mạch máu, nhưng lại có hơi lâu.
Lão Yên lo lắng hỏi thế nào rồi thì bị đội trưởng Bạch trừng mắt nhìn lại: "Đừng có hối!"
Cứ chờ như vậy khoảng năm sáu phút, Dược Quán Tử thu tay lại: "Có chút phức tạp! Theo quan sát của tôi, chỉ sợ cô không chỉ bị một loài vượn cắn, một trong số đó thậm chí còn có độc. Nếu không theo lý mà nói, cô không sống trong rừng thì sao lại gặp phải tình huống này được.”
Nghe Dược Quán Tử phân tích, tôi gật gật đầu. Tôi cũng từng nghe nói con người sống trong rừng lâu ngày sẽ nghĩ mình cũng là loài vượn, theo thời gian sẽ thoái hóa, mọc lông và sinh sống như một con khỉ.
Nhưng mê cung nơi đội trưởng Bạch đang ở chỉ có thể nói là không thấy ánh sáng mặt trời, sẽ khiến người ta phát điên, việc mọc lông lại có chút không được bình thường.
Vẻ mặt của đội trưởng Bạch không thay đổi, chỉ hỏi Dược Quán Tử mình có còn chữa được không?
"Được, nhưng cô phải chịu khổ một chút." Dược Quán Tử gật đầu.
Đội trưởng Bạch cười khổ, nói những năm mình mất tích chẳng lẽ vẫn chưa ăn đủ khổ à? Còn sợ chút khổ này sao?
Lão Yên nghe bà ấy nói xong, vừa định mở miệng nói gì đó thì lại bị đội trưởng Bạch ngắt lời: "Giờ đừng nói gì hết, đợi ra khỏi lăng mộ này thầy sẽ nói cho con biết tất cả những gì con muốn biết, có một chuyện con cần phải biết."
"Vâng." Lão Yên nặng nề gật đầu, sau đó hỏi Dược Quán Tử khi nào sẽ bắt đầu chữa trị, có cần đợi đến khi rời khỏi lăng mộ hay không.
Dược Quán Tử lắc đầu: “Bây giờ luôn đi, tôi có thể cảm nhận được…”
Ông ấy không nói câu tiếp theo, nhưng lão Yên lại kinh ngạc nhìn ông ấy: "Những gì cậu nói là thật?"
“Không phải ông cũng nhìn ra rồi à?” Dược Quán Tử mỉm cười, thế mà lại có chút ý tứ rời khỏi cõi trần tục này, khiến tim tôi hẫng đi một nhịp.
Lão Yên cau mày: “Thật sự không có biện pháp khác sao?”
Dược Quán Tử ừ một tiếng, nói chuyện này không phải ai cũng biết rõ sao?
"Tôi sống được lâu như vậy thật ra là hời lắm rồi, nếu không có những dược liệu quý giá của 701 giữ mạng thì tôi đã chết từ lâu rồi. Được rồi, đừng lo chuyện này nữa, để tôi xem cho đội trưởng Bạch trước đã." Dược Quán Tử đặt túi xuống đất, lấy từ trong ra một con dao rồi bảo lão Yên cạo sạch lông trên mặt đội trưởng Bạch trước.
“Chỉ cần cạo đến gốc là được, nếu không sẽ làm đau cô ấy.” Dược Quán Tử cúi đầu, cho một ít dược liệu vào cối nhỏ, dùng chiếc chày nhỏ chậm rãi giã: “May mà lần này tôi mang theo rất nhiều dược liệu…”
Đội trưởng Bạch sau khi nghe tin Dược Quán Tử không còn sống được bao lâu thì vô cùng buồn bã. Tuy biết mình còn có thể được cứu nhưng vẻ mặt cũng không vui mấy, nhìn về phía lão Yên: "Con vừa mới nói bản thân cảm thấy Tăng Hầu Ất kỳ lạ, vậy nói thầy nghe suy nghĩ của con đi!"
Dù sao còn cách một khoảng thời gian nữa lão Yên mới cạo xong lông cho bà ấy, nên cũng không cản trở việc ông ấy nói chuyện.
"Trong tài liệu không có bất kỳ ghi chép nào về Tăng Hầu Ất." Lão Yên bắt đầu nói: "Con chỉ thấy được những miêu tả lẻ tẻ về người này trong các lăng mộ thời Chiến Quốc khác, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Hầu hết các chuyên gia chỉ coi ông ta là một nhân vật không tồn tại, ngay cả nước Tăng cũng chỉ luôn tồn tại trong truyền thuyết chứ đừng nói gì đến ông ta."
Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, ra hiệu cho lão Yên tiếp tục nói.
Lão Yên nói: “Không lý nào một người đã từng tồn tại và làm vua của một quốc gia lại không tồn tại trong tài liệu lịch sử được. Bởi vậy dù con có nghi ngờ đây là lăng mộ cổ của nước Tăng, cũng nghi ngờ chuông nhạc kia là chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, nhưng con vẫn luôn không tin được mình thế mà lại có thể khai quật được lăng mộ của một nhân vật không tồn tại trong lịch sử, nên mới không dám đưa ra kết luận.
Bây giờ có suy đoán của thầy, con có thể khẳng định đây chính là lăng mộ của Tăng Hầu Ất, thầy, nếu chúng ta ra ngoài, e rằng lần này tên tuổi của 701 sẽ không dễ dàng giấu được nữa, những thế lực cần biết đều sẽ biết hết.”
"Thầy nói với con chuyện của Tăng Hầu Ất không phải để con nói mấy câu nhảm nhí này, những chuyện đó chờ sau khi ra ngoài đã rồi tính tiếp. Mà cho dù bọn họ biết thì sao? 701 chúng ta sợ bọn họ chắc?" Đội trưởng Bạch nói, trên người lập tức mang theo khí tức của một kẻ mạnh.
Lão Yên buồn cười lắc lắc đầu: "Thầy à, nếu thầy muốn thử con thì không cần phải làm như vậy đâu. Chuyện về Tăng Hầu Ất con thật sự không biết nhiều lắm. Nếu lăng mộ này thật sự là của ông ta, vậy thì những truyền thuyết đó cũng có thật.
Trong truyền thuyết, Tăng Hầu Ất đã phiêu bạt tới nhiều quốc gia khác nhau. Truyền thuyết cũng nói ông ta đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của quốc gia để chế tạo chuông nhạc Tăng Hầu Ất, từ đó mới dẫn đến sự suy yếu của nước Tăng trong tay ông ta, cho đến sau này lại bị lịch sử xóa bỏ.
Thầy nói xem người này có kỳ lạ không? Trong tình hình lịch sử phức tạp như vậy mà ông ta lại ích kỷ lo đi chế tạo nhạc cụ. Mặc dù nói nhạc cụ này nếu có thật tuyệt đối sẽ gây chấn động cho toàn thế giới, nhưng vào thời của ông ấy thì loại nhạc cụ như này có tác dụng gì?”
“Không tệ.” Đội trưởng Bạch gật gật đầu: “Có lẽ là vì ông ta coi nhạc cụ như báu vật nên mới làm như vậy.”
Tất cả chúng tôi đều có thể hiểu được những gì bà ấy nói, khi một người không có tham vọng thì sẽ không bị ai nhắm vào. Nhưng điều này lại không phù hợp với tình hình đất nước thời Xuân Thu Chiến Quốc, bởi khi đó nước nào cũng nghĩ đến việc bành trướng lãnh thổ, vì nếu không bành trướng thì sẽ bị thôn tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận