Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 388

Chẳng qua càng lại gần trong lòng tôi lại càng cảm thấy bất an, cứ cảm thấy phía trước có cái gì đó không tốt lắm đang chờ đợi, cảm giác lạnh lẽo làm tôi muốn lâm trận bỏ chạy, nhưng mà vừa nghĩ tới trạng thái kỳ lạ bây giờ của chúng tôi, tôi bèn cắn chặt răng tiếp tục.
Cho dù mỗi một bước đi, trong lòng tôi lại nặng nề thêm một phần, nhưng tôi vẫn đi qua từng bước một.
Đợi khi khoảng cách với cái bóng đen đó chỉ còn khoảng một mét, cuối cùng tôi đã nhìn rõ được, cái thứ đang co rúm lại ở trong bóng tối, đồng thời không ngừng đong đưa kia không phải là cương thi hay là yêu ma quỷ quái gì khác như trong tưởng tượng của tôi, mà là một đóa hoa có đế hoa to chừng cái chậu rửa mặt, nhìn vô cùng tươi đẹp.
Bông hoa là màu đỏ thẫm tươi đẹp, thân cây lại là màu xanh lá đậm, phối lại với nhau mặc dù đẹp nhưng lại có chút kỳ dị.
Nhưng mà đóa hoa này vẫn thu hút được tôi, tôi không nói rõ được là tại sao, chỉ cảm thấy từ trong chỗ sâu xa có một loại sức mạnh bảo tôi hãy đi tới gần nó, vuốt ve nó!
Trong lòng tôi cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không ngừng lại được bước chân của mình, từ từ lại gần nó, đồng thời đưa tay phải ra, sờ lên cánh hoa tươi đẹp đó.
Cánh hoa không mềm mại giống như trong tưởng tượng, mà hơi cứng rắn lạnh lẽo, sờ lên thấy giống như là hoa giả vậy, nhưng trong lòng tôi lại rất rõ đây là một bông hoa thật, bởi vì sức sống tràn trề trong đó.
“Sao trong mộ lại có hoa?” Tôi sờ cánh hoa, không nhịn được nhỏ giọng tự lầm bẩm.
Hoa đều cần ánh nắng mặt trời, bên trong mộ thất hoàn toàn không phù hợp với điều kiện, làm thế nào mà bông hoa này có thể sinh trưởng thành mềm mại như thế này được?
Sờ một lát vậy mà tôi lại nghiền, bởi vì bông hoa này không giống với những chủng loại khác, nó giống như là hiểu được tính người, theo động tác vuốt ve của tôi, đế hoa của nó đong đưa, ngay sau đó phát ra tiếng ma sát nho nhỏ, giống như là đang đáp lại tôi vậy.
Điều này vốn nên làm tôi cảnh giác, nhưng tôi lại chìm đắm vào đó trong vô thức, cho tới khi một dòng máu đột nhiên chảy ra từ đầu ngón tay tôi, đế hoa khổng lồ của nó nhanh chóng khép lại, tôi mới nhận ra được nguy hiểm.
Nhưng mà đã muộn rồi, gần như chỉ trong thời gian chớp mắt, nó đã khép lại hoàn toàn, bàn tay của tôi và ngay cả cẳng tay cũng bị chìm vào trong bông hoa...
Tôi có thể cảm nhận được máu đang bị cuốn trôi, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh, theo việc máu của tôi rót vào, bông hoa này lại càng tươi đẹp hơn, làm tôi nhìn mà da đầu tê dại.
Thì ra màu đỏ của bông hoa này toàn là dựa vào máu người tưới lên! Cũng có nghĩa là bông hoa tươi đẹp này, thậm chí còn có thể tính là một bông hoa ăn thịt người!
“Cứu tôi!”
Trong tình huống khẩn cấp tôi hét to lên một tiếng, đồng thời cũng nhanh chóng rút dao găm ra đâm vào đế hoa.
Nhưng bông hoa nhìn như yếu ớt này lại giống như là mình đồng da sắt, dao găm cắt ở mặt trên chỉ để lại những dấu vết rất nhạt, nhưng lại mảy may chẳng ngăn được nó hút lấy máu tôi.
Máu tôi chảy đi nhanh chóng, toàn thân trở nên mềm nhũn, tôi đã thử đâm dao găm vào cả đế hoa, lá, và bộ rễ, nhưng đều không thể ảnh hưởng tới nó một chút nào.
Tôi đỏ mắt nhìn chằm chằm vào cẳng tay của mình, do dự tới gần một phút thì mới hạ quyết tâm... chặt đứt nó thì tôi mới có một cơ hội sống!
Nhưng vũ khí sắc bén trên người tôi chỉ có dao găm, căn bản không đủ để lập tức chặt đứt cánh tay, nếu như cưỡng ép chém xuống, một là tôi không chắc mình có thể chịu được hay không, hai là tôi cũng không xác định được trước khi mình cắt đứt liệu máu đã chảy hết hay chưa...
Nhất thời tôi lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, không chặt, nhất định sẽ là con đường chết, chặt, cũng chưa chắc đã có đường sống.
Trước mắt tôi đã bắt đầu đen lại, tôi biết qua thêm một lát nữa thôi mình sẽ không còn ý thức nữa, đừng nói là cắt đứt cánh tay, sợ là ngay cả hô hấp cũng sẽ trở nên khó khăn, vì vậy tôi nhanh chóng đưa ra quyết định, cho dù chặt đứt cánh tay cũng sẽ chết, nhưng đó cũng tính là một cơ hội!
Nói làm là làm, tôi giơ dao găm lên lơ lửng trên cánh tay, sau khi nhắm mắt lại thì nhanh chóng chém xuống cánh tay mình.
Phập...
Âm thanh vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt làm toàn thân tôi run rẩy, đau đớn truyền thẳng tới lục phủ ngũ tạng của tôi, thật sự làm tôi không có dũng khí để hạ xuống dao thứ hai.
Bởi vì vết thương do tôi tạo thành, tốc độ chảy máu lại càng nhanh hơn, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân đã mất đi một nửa, cảm giác năm đó khi bị Huyết Tằm hút máu lại bao trùm xuống tôi một lần nữa.
Có phải là tôi thật sự sắp chết rồi không?
Rốt cuộc bây giờ những người khác như thế nào rồi, có phải bọn họ cũng gặp phải chuyện này giống như tôi hay không?
Đao thứ hai hạ xuống, tôi đau tới gần như không thẳng nổi eo, bây giờ tôi mới muộn màng mà phát hiện, dao găm không thể nào cắt đứt được xương cốt...
Dao găm rơi trên mặt đất, tôi có chút chán nản nửa quỳ xuống, chuẩn bị yên lặng chờ chết, nhưng giờ vừa quỳ xuống tôi lại đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp, phần rễ của bông hoa ăn thịt người này có hơi chênh vênh.
Vừa rồi lúc tôi dùng dao găm chặt tay, nó vẫn còn bình thường, vì vậy tôi mới tưởng rằng nó là mình đồng da sắt, nhưng bây giờ phần rễ của nó lại có hơi lung lay, mà sau khi hút máu, tần suất lung lay này đã càng ngày càng ít.
Nó thế này là đang hấp thu chất dinh dưỡng, hơn nữa còn vô cùng cấp bách!
Hai mắt tôi sáng lên, sức lực toàn thân giống như đã được trở lại, tôi nhặt dao găm trên mặt đất lên, quăng vết thương trên cánh tay sang một bên, rồi đâm hết dao này tới dao khác vào phần rễ của bông hoa ăn thịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận