Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 269

Nghe giọng điệu của cậu ta thì tôi hiểu ngay, hỏi cậu ta có phải cũng muốn tham gia nghiên cứu không.
"Đương nhiên là muốn rồi, cơ hội có thể tham gia nghiên cứu không nhiều lắm! Lần này bởi vì chúng ta mang mặt nạ Tàm Tùng về nên mới có cơ hội tham gia, đáng tiếc hai chúng ta đều không đi được..."
Tôi mỉm cười bảo cậu ta cứ đi đi, nói tôi không có việc gì, không cần phải chăm sóc đâu.
Nha Tử có chút động tâm, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói mình không đi, dù sao nghiên cứu ra cái gì đều sẽ được ghi chép lại, đến lúc đó cậu ta xem hồ sơ là được rồi.
Nghe cậu ta nói xong, tôi cảm thấy có chút áy náy, dù sao thì xem hồ sơ cũng đâu thể sánh được với việc tự mình nghiên cứu, nếu không vướng tôi thì nhất định cậu ta đã chạy đến đó từ lâu rồi.
"Trường An, cậu nợ tôi một ân tình lớn đó nhá, chờ cậu khỏi bệnh nhất định phải đãi tôi một bữa thật ngon mới được." Nha Tử cười hì hì nói.
Tôi biết cậu ta đang cố gắng khiến tôi không cảm thấy áy náy, vì thế tôi cũng thuận theo ý của cậu ta: "Được thôi, chờ tôi khỏe sẽ đến quán thịt dê xiên cho anh tùy tiện gọi món."
"Là tự cậu nói đấy nhá, tôi sẽ đợi." Nha Tử cười không ngừng.
Sau khi đùa giỡn với cậu ta một lúc, tôi lại dần cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là ban ngày ... Không đúng, không phải tôi không nhìn thấy sao?
Ý thức được điều này, tôi nhảy thẳng từ trên giường xuống, cơ bản không quan tâm đến miệng vết thương vì hành động này mà đau nhức đến mức nào, tôi mở cửa ra nhìn mặt trời vừa ló dạng trên bầu trời, cảm thấy thân thiết một cách khác thường.
Tôi có thể nhìn thấy!
"Trường An, cậu mau quay lại đây!" Tiếng kêu sợ hãi của Nha Tử vang lên, tôi quay lại thì thấy đầu cậu ta như ổ quạ, kính râm còn chưa kịp đeo, cứ như vậy mà hoảng hốt nhìn chằm chằm tôi.
Tôi phì cười: “Anh cho rằng tôi nghĩ quẩn đấy à? Làm ơn đi, cho dù tôi có nghĩ quẩn thì đây cũng chỉ là tầng hai thôi mà, có nhảy xuống thì cũng không thể gãy tay gãy chân được đâu.”
"Vậy cậu đây là." Nha Tử liếc nhìn tôi, sau đó ngạc nhiên nói: "Mắt cậu lành rồi?"
Tôi gật gật đầu, cảm thấy bản thân may mắn vì không phải chịu khổ lần thứ hai.
Tin tức về đôi mắt tôi đã lành chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp 701. Lão Yên và cô Thu đã nhanh chóng đến thăm để xác nhận vết loét hình mặt người trên lưng tôi đã thực sự biến mất.
"Lão Yên, nghiên cứu về mặt nạ Tàm Tùng thế nào rồi?" Sau khi đôi mắt lành lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tuy miệng vết thương vẫn còn đau nhưng lại không có ảnh hưởng gì với tôi cả.
Lão Yên nói, hiện tại ông ấy chỉ biết chất liệu của mặt nạ Tàm Tùng giống với gương cổ Song Ngư, nhưng trong đó còn được trộn lẫn với một số vật chất thần bí khác!
Cũng chính những vật chất thần bí này đã cho phép nó có thể tạo ra xác sống như Tàm Tùng, nhưng còn cụ thể là vật chất gì thì họ vẫn chưa xét nghiệm ra.
“Vật chất?” Tôi lặp lại rồi nói: “Không phải Côn Bố nói bên trong có dấu vết của cổ trùng sao? Có nghiên cứu thử chưa?”
"Có, nhưng mà có chút kỳ lạ." Lão Yên sờ sờ cằm, sắc mặt có chút rối rắm.
"Có gì kỳ lạ?" Tôi cau mày, theo ý của Côn Bố, rõ ràng là bởi vì có cổ trùng nên mặt nạ Tàm Tùng mới phát huy được tác dụng, nhưng bây giờ nghe giọng điệu lão Yên, mọi chuyện dường như không phải như vậy.
Lão Yên ừ một tiếng: “Sau khi nghiên cứu, chúng tôi phát hiện loại cổ trùng mà Côn Bố nhắc đến quả thật có tác dụng nhất định, nhưng lại không phải là nguyên nhân chính, thậm chí cổ trùng này còn có tác dụng khắc chế nhất định đối với việc sống lại của Tàm Tùng.”
Tôi nghe xong như lọt vào sương mù, lão Yên cười nói: "Cậu cũng cảm thấy kỳ lạ phải không? Nếu là vì trường sinh bất tử mà nghiên cứu ra mặt nạ này, vậy thì tại sao lại thêm cổ trùng để khắc chế việc sống lại?"
“Đúng thật, điều này quá vô lý.” Tôi nhún vai.
Lão Yên móc một điếu thuốc đưa cho tôi, chính mình cũng cầm một điếu, rít hai hơi rồi nói: “701 gặp được rất nhiều chuyện không phù hợp với lẽ thường, trong khoảng thời gian ngắn chúng ta có thể sẽ không nghiên cứu ra được đáp án về chiếc mặt nạ Tàm Tùng này."
“Vậy tiếp theo mọi người định làm gì?” Tôi có chút tò mò.
Lão Yên rít mạnh vài hơi thuốc: “Cũng không có việc gì cần làm, sau khi phân tích xong thành phần vẫn phải đưa nó đến viện bảo tàng quốc gia.”
Tôi gật đầu, vừa định hỏi ông ấy mình có thể tham gia nghiên cứu hay không thì đã bị ông ấy nhận ra, từ chối thẳng thừng: “Bây giờ cậu thế này đã là may mắn lắm rồi, tuyệt đối đừng để xảy ra thêm chuyện gì nữa!”
"Nhưng mà ..." Tôi còn muốn nói gì đó, nhưng lão Yên lại xua tay bảo tôi không cần phí lời, nói môi trường nghiên cứu cũng không có thanh tịnh, trước mắt chủ yếu tôi vẫn cần phải tịnh dưỡng.
Cũng may là cuối cùng lão Yên đã dẫn Nha Tử với ánh mắt đầy vẻ trông mong đi theo, còn tôi thì ở lại ký túc xá đến mức chán muốn chết, thỉnh thoảng đứng ở hành lang nhìn bóng dáng bận rộn của bọn họ.
Nha Tử mỗi ngày đều đến nói một chút với tôi về tiến độ nghiên cứu, nhưng thường thì cả một tuần đều sẽ không có chút tiến triển nào, dần dần cậu ta cũng lười nhắc đến.
Một tháng cứ như vậy trôi qua, nhiệt độ càng ngày càng thấp, tôi phải quấn mình trong chiếc áo khoác thật dày mới có thể ra ngoài nổi, lão Yên và những người khác cuối cùng đã đưa ra quyết định: quyên tặng mặt nạ Tàm Tùng cho viện bảo tàng Cố Cung.
"Đã nghiên cứu ra rồi à?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nha Tử lắc đầu: "Chưa, nhưng lão Yên nói, rất nhiều vật chất từ ​​ba đến năm nghìn năm trước có lẽ đến nay đã không còn, tiếp tục trì hoãn cũng chẳng ích gì.
Dù sao tài liệu bọn họ thu thập được cũng khá đủ rồi, sau khi quyên tặng cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc nghiên cứu của bọn họ.
Lại nói, cũng không thể để toàn bộ 701 vây quanh chiếc mặt nạ đó hoài được, còn có rất nhiều việc khác cần phải hoàn thành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận