Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 645

Sắc mặt của lão Hàm có chút thống khổ, sau đó mỉa mai nói: "Nhóc con, cậu cho rằng lão Yên là người rất cao thượng à?"
Tôi nhìn về phía ông ta, sau đó lắc đầu rồi nói: "Tôi không nghĩ ông ấy là người cao thượng, có phải ông muốn nói với tôi rằng lão Yên đã từng là một kẻ trộm mộ không?"
“Cậu biết?” Lão Hàm có chút kinh ngạc.
Tôi chống đất ngồi dậy, mặc dù ở chỗ này của chúng tôi yên tĩnh đến lạ lùng, nhưng phía bên kia đã gay cấn lắm rồi.
Lão Yên bị thương trên mặt, tình hình của cô Thu càng bi quan, còn Nha Tử...
Nha Tử là người khiến tôi lo lắng nhất, bởi vì lúc này anh ta đã giết đỏ cả mắt.
Về phần cô Tứ, bởi vì thân ảnh của anh ấy nhanh đến mức làm tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ, nhưng xét về cường độ hỏa lực mà nói, tôi không nghĩ tình hình của anh ấy đặc biệt tốt.
Tôi lau vết máu trên khóe miệng: “Sao tôi lại không biết?”
“Tôi còn tưởng ông ta sẽ, sẽ giấu giếm.” Lão Hàm liếc nhìn lão Yên, sắc mặt thay đổi lộ ra vẻ khó hiểu, cũng không biết là ông ta đang suy nghĩ gì.
Tôi ho hai tiếng rồi phun ra một ngụm máu nhỏ, sau đó cười nói: “Người quý ở chỗ biết mình sai chỗ nào thì sửa chỗ đó. Mặc dù lão Yên đã từng là trộm mộ, có lẽ trên tay của ông ấy còn dính không ít mạng người, nhưng như vậy thì sao chứ?
Tất cả những gì ông ấy đang làm lúc này đều là đang bù đắp, bù đắp cho tất cả những lỗi lầm mà mình đã từng gây ra trong quá khứ. Còn ông, đối mặt với Địa Tạng Vương Bồ Tát, ông còn đủ dũng khí để phạm sai lầm thêm lần nữa không?"
“Nhóc con, cậu sai rồi.”
Lão Hàm thở dài: "Tôi thừa nhận những gì cậu nói đều có lý, nhưng điều này mẹ nó đều là do quốc gia ép buộc. Mấy năm gần đây tình hình xấu quá, không phải là ông đây chưa từng nghĩ đến việc thu tay lại, sau đó làm người buôn bán nhỏ lẻ gì đó, nhưng làm nhà buôn cũng chẳng dễ dàng gì.”
Tôi túm lấy cổ áo của ông ấy rồi nói: "Với bản lĩnh của ông thì việc tham gia 701 cũng không hẳn không tốt. Mặc dù 701 không có cách nào có thể giúp ông ôm lấy núi vàng núi bạc, nhưng cơm ăn áo mặc thì không cần phải lo lắng, cho dù không may hi sinh vì quốc gia thì cha mẹ và con cái của ông cũng sẽ được chính phủ chăm sóc chu đáo, con trai của ông cũng sẽ rất tự hào về cha mình!"
Đánh rắn đánh bảy tấc, cho nên từ những gì ông ấy vừa nói thì tôi đã hiểu ra một điều, lão Hàm cũng đang tìm kiếm sự ổn định, cho nên lần này nhất định là có chuyện gì đó mới khiến ông ta mạo hiểm.
Lão Hàm liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Hi sinh cho tổ quốc?”
“Chẳng lẽ ông muốn con cháu mình phải cõng trên người danh tiếng là con cháu của Hán gian mà sống sao?” Tôi cất cao giọng.
Sắc mặt lão Hàm thay đổi: "Nhóc con, đừng có nói mấy lời nhảm nhí đó, bởi vì tôi không quan tâm tới những thứ này. Có tiền, con trai của tôi muốn đi đâu cũng được, không cần phải ở đây chịu đựng sự uất khí của mấy người.”
"Cũng không thể nói như vậy." Tôi nói nhanh hơn, muốn tiếp tục thuyết phục.
Phanh!
Lão Hàm đấm quyền về phía tôi: “Mẹ nó bớt nói mấy lời thuận mồm bịa chuyện này đi, lúc tôi ra ngoài làm việc thì cậu vẫn còn nằm trong bụng mẹ đấy, lại dám nói mấy đạo lý lớn này với tôi sao?”
Đầu của tôi đập xuống đất, trong khoảnh khắc đó tôi thậm chí còn cảm thấy mình không thể đứng nổi, nhưng trong đầu lại nhớ tới một số chuyện.
Mặc dù tuổi của tôi không lớn lắm nhưng chuyện đã trải qua thì không hề ít, mặc dù những người kia lần lượt lướt qua tâm trí tôi, nhưng hầu hết trong số đó đều đã qua đời.
“Lão Hàm…”
Tôi nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ông chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.”
Chỉ bằng một câu này đã triệt để làm lão Hàm phát bực, nắm đấm của ông ta nện xuống người tôi như mưa rơi, khiến tôi cảm thấy ông ấy muốn đánh chết một người đang sống sờ sờ là tôi.
Tôi kéo cánh tay của ông ta lại: “Ông, nếu ông giúp chúng tôi bảo vệ Kim Địa Tạng và giúp chúng tôi thoát ra ngoài, tôi cam đoan! Những thủ hạ của ông, chỉ cần là người có bản lĩnh thì tôi sẽ cho bọn họ gia nhập vào 701, cho dù bản lĩnh không ra gì thì quốc gia cũng sẽ cấp cho bọn họ một cái thân phận đứng đắn, áo gấm về quê, bình yên sống đến cuối đời, thế nào?"
Ở dưới nắm đấm của ông ta, tôi đứt quãng nói hết câu này khiến ông ta sửng sốt, tay cũng không tự chủ mà dừng lại.
"Cậu… Cậu có thể làm chủ sao?" Ông ta nửa tin nửa ngờ nói.
Nhưng tôi lại thở nhẹ một hơi, bởi vì việc ông ta hỏi như vậy cho thấy đối phương đã dao động.
Tôi nhìn thoáng qua lão Yên, sau đó mới lên tiếng: “Không phải ông đã điều tra rõ ràng thân phận của tôi rồi sao? Dù sao tôi cũng là học trò của lão Yên, nói không chừng sau này chính là lĩnh đội của 701.
Huống chi ông cũng đã thấy vị cô Tứ kia rồi, mặc dù trông anh ta còn trẻ nhưng trên thực tế lại là nhân viên ngoài biên chế mạnh nhất của chúng tôi, có nói anh ấy là một lĩnh đội khác của chúng tôi cũng không khác là mấy, ngay cả anh ấy cũng coi trọng tôi, vậy ông nói đây là vì sao?”
Để lấy được lòng tin của ông ta, tôi không thể không nói rõ ràng hơn một chút, nhưng sau khi nói xong những lời này thì ngay cả tôi cũng có chút bị bản thân thuyết phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận