Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 355

Loại đồ thế thân này dùng máu tươi của chủ nhân kết hợp với chú thuật cổ xưa trải qua bảy bảy bốn chín ngày để tạo thành. Tỉ lệ thành công cực thấp, có khi hao tốn mất mấy năm cũng chưa chắc sẽ tạo ra được một cái dùng được, không ngờ tới vậy mà Nha Tử lại có cái này, lại càng không ngờ tới vậy mà anh ta sẽ sử dụng nó dưới tình huống như này.
Cương thi con hóa thành bãi nước đen dưới sự tấn công của đồng tiền đồng, như vậy Nha Tử cũng sẽ mất đi nửa cái mạng, lại cộng thêm cả khí độc kia... nếu như không kịp thời xử lý, sợ là sẽ lành ít dữ nhiều!
Xem ra sở dĩ giáo sư Hứa ngăn cản Dược Quán Tử lại, không phải là bởi vì Nha Tử không có chuyện gì, mà là bởi vì Dược Quán Tử đã nỏ mạnh hết đà, lúc này lại ra tay nữa, thân thể của ông ấy cũng sẽ không chịu nổi.
Lão Yên thở dài nói: “Thằng nhóc Nha Tử này từ nhỏ đã chịu rất nhiều cực khổ, lúc đầu khi năng lực của cậu ta chưa được kích phát, cũng chỉ có trí nhớ tốt để dựa vào, trong ngành nguy hiểm như 701 này, ngày nào chết đi cũng không biết. Vì vậy tôi và lão Hứa đã tốn sức ba bò chín trâu làm ra cho cậu ta một đồng tiền đồng như vậy, chính là sợ điều này, ai biết được...”
Sau đó ông ấy tự trách nói nếu ông ấy dùng máu đầu tim sớm một chút thì tốt rồi, mặc dù tổn thương cũng không nhỏ, nhưng cũng tốt hơn một chút so với loại dùng mạng đổi mạng này của Nha Tử.
“Máu đầu tim có thể đối phó với cương thi sao?” Tôi không quá tin tưởng.
Lão Yên ừ một tiếng: “Đây là tay nghề của Mô Kim hiệu úy, cậu không cần học cái này.”
Tôi gật đầu, sau đó nhìn về phía Nha Tử vẫn đang hôn mê: “Vậy bây giờ làm thế nào đây?”
“Cứ để tôi xem thử đi.” Cuối cùng Dược Quán Tử cũng chen vào nói, trước khi chúng tôi ngăn cản ông ấy, ông ấy đã cười nói: “Các cậu xem tôi thế này còn cứu được à? Để tôi cứ thế mà đi thì chẳng bằng cứu lấy Nha Tử, như vậy tôi đi rồi thì cũng sẽ cảm thấy an tâm hơn.”
Ông ấy vừa nói vậy tôi mới chú ý tới sắc mặt của ông ấy đã như giấy vàng, dáng vẻ rõ ràng là đã không ổn lắm rồi.
“Cậu...” Giáo sư Hứa nghẹn ngào không nói nên lời, quay lưng lại không nói gì nữa.
Đoán chừng là ông ấy đã lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường, một mặt muốn cứu Nha Tử, mặt còn lại cũng không hi vọng vì cứu Nha Tử mà mất đi mạng của Dược Quán Tử.
Giọng điệu của Dược Quán Tử khó có khi mà nghiêm túc: “Đừng trì hoãn nữa, tự tôi có thể cảm nhận được, các anh chuyển cậu ấy qua đây, đặt nằm ngang!”
Mọi người do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn làm theo lời của ông ấy, giữa hai người một người đã sắp chết và một người còn có cơ hội sống sót, ai cũng biết là nên chọn như thế nào, chẳng qua nói cho cùng thì vẫn có chút không nhẫn tâm.
Dược Quán Tử nửa ngồi trên mặt đất, mỗi một cử động đều khá tốn sức lực, ông ấy vén mí mắt của Nha Tử lên, sau đó cười nói: “Đầu óc tôi đúng là hồ đồ rồi, mắt của cậu ấy vốn không giống với người bình thường, giáo sư Hứa, anh xem có muốn chữa luôn cả đôi mắt này của cậu ấy không?”
“Trước đó không phải cậu nói là không thể chữa được à?” Giáo sư Hứa hỏi.
Dược Quán Tử lắc đầu: “Trước đó không thể, bây giờ có thể.”
Chúng tôi đều không nghe hiểu được ý của ông ấy, nhưng mà có thể trị khỏi được tâm bệnh của Nha Tử thì đương nhiên là tốt, thế là bèn gật đầu.
Dược Quán Tử lại nở nụ cười, sau đó chỉ nhìn thấy ông ấy cầm dao găm lên cắt vào cổ tay của mình.
Ông ấy hạ dao rất ác, chúng tôi vừa định ngăn cản, máu tươi đã chảy ra ngoài, trước khi chúng tôi kịp nói gì ông ấy đã mở miệng nói: “Sở dĩ tôi được gọi là Thần Y là bởi vì thân thể này của tôi trái ngược hoàn toàn với Côn Bố máu toàn là độc, máu của tôi vừa hay có thể trừ độc. Vừa rồi vẫn kiên trì không dùng, vốn là nghĩ rằng mình còn có thể sống tiếp được, nhưng bây giờ xem ra...”
Đã tới lúc này rồi, ông ấy còn đang giải thích, nhưng mọi người nghe xong lại hoàn toàn không nói nên lời.
“Thời gian còn lại cũng không đủ để tôi nghiên cứu được tình hình của Nha Tử, tạm thời để cậu ta uống máu của tôi, độc tính trên người được giải rồi, đương nhiên mắt cũng sẽ tốt lên, còn lại bao nhiêu cũng chỉ cần điều dưỡng cẩn thận một khoảng thời gian là được.” Dược Quán Tử nói xong thì đưa cổ tay đang chảy máu tới bên miệng Nha Tử, máu chảy vào bên miệng Nha Tử, anh ta như cảm nhận được mà bắt đầu mút vào.
Sau đó sắc mặt của Nha Tử càng ngày càng hồng hào, sắc mặt của Dược Quán Tử lại càng ngày càng trắng bệch, đã trắng tới gần như trong suốt, cảnh tượng này rơi vào mắt chúng tôi, làm chúng tôi đều đỏ vành mắt.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặc dù Nha Từ còn chưa tỉnh lại, nhưng nhìn dáng vẻ đó rõ ràng là đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, mà Dược Quán Tử bên cạnh đã hơi thở mỏng manh.
“Giáo sư Hứa, sau khi giải độc xong có khả năng Nha Tử sẽ có một chút biến hóa, mọi người phải để tâm nhiều hơn! Ngoài ra, đừng nói với cậu ta là vì máu của tôi nên cậu ta mới được cứu...” Vậy mà Dược Quán Tử nói lại không hề đứt quãng, trong lòng tôi biết ông ấy bây giờ là đang hồi quang phản chiếu.
Giáo sư Hứa nghẹn ngào gật đầu, sau đó lại nhớ ra gì đó: “Cậu nói đôi mắt của nó như này là bởi vì trúng độc?”
“Ừ, trước đó không nói là vì cảm thấy chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ trong này còn có điều gì đó kỳ lạ, các anh chú ý một chút.” Giọng nói của Dược Quán Tử càng ngày càng chậm, nói tới sau đó thì đã từ từ ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận