Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 542

Nha Tử ủ rũ cụp đuôi mà trở về, nhỏ giọng phàn nàn với tôi, nói cô Tứ trêu đùa mình, nếu kia mà không tính là biến mất, vậy cái gì mới gọi là biến mất chứ?
“Không, ngài ấy đã thật sự cho rằng như vậy không phải là biến mất.” Tôi khẽ lắc đầu, những người như cô Tứ rất coi thường việc nói dối, hoặc là anh ấy sẽ không nói, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định là sự thật.
Nha Tử mở to mắt nhìn, hỏi tôi có thật không?
“Ừ.”
Tôi gật đầu quả quyết.
Nha Tử à một tiếng, sau đó gãi gãi đầu, nói quả nhiên thần chính là thần, người bình thường như chúng ta đâu thể nào truy tìm được thần tích.
Nghe thấy anh ta lại bắt đầu lẩm bẩm những điều vô nghĩa, tôi đang chuẩn bị góp vui đôi câu, nhưng tiếng sáo lại lần nữa vang lên, tôi lập tức sửng sốt, Nha Tử tò mò hỏi tôi làm sao vậy, tôi chỉ lắc đầu nói mình không sao.
“Có phải cậu lại nghe thấy tiếng sáo gì đó hay không?” Sắc mặt của Nha Tử bỗng nhiên nghiêm túc hẳn.
Tôi thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu, nói rằng có lẽ mình thực sự chỉ gặp ảo giác thôi.
“Cậu định lừa quỷ đấy à? Ban ngày khi cậu vừa tỉnh ngủ mà bảo gặp ảo giác thì tôi còn tin, sao thế, cậu còn có thể gặp ảo giác được cả một ngày à?” Nha Tử có chút tức giận: “Rốt cuộc là âm thanh gì, vì sao nó cứ đuổi theo cậu mãi thế.”
Tôi cười khổ mà nói mình làm sao biết được, nếu biết, tôi cũng không cam tâm một mình gánh chịu tiếng sáo quái đản như vậy.
Nha Tử nhìn quanh rồi ghé vào tai tôi nói thầm: “Đã có tiếng sáo, khẳng định có người đang thổi sáo, tôi sẽ chú ý giúp cậu, một khi phát hiện ra điều gì đó, chúng ta phải bắt người này cho kỳ được.”
“Được.” Có người giúp mình, cùng nhau quan sát xung quanh, đương nhiên tôi rất vui, nhưng tôi cũng bảo anh ta không cần quá chú ý, dù sao hiện tại tiếng sáo cũng chưa làm tổn hại gì đến tôi.
Nha Tử à một tiếng: “Cậu cũng không thể thiếu cảnh giác được, nói không chừng đây chính là mục đích của tiếng sáo, cố tình khiến cậu cảm thấy quen thuộc với nó, sau đó, trong lúc cậu không phòng bị, nó sẽ cho cậu một đòn chí mạng!”
“Tôi hiểu rồi.” Tôi đương nhiên hiểu được lòng tốt của Nha Tử.
“Hai người đang lẩm bẩm cái gì vậy? Sao còn không mau đuổi theo chúng tôi!” Lão Yên hét lớn một câu, lúc này tôi mới nhận ra mình và Nha Tử cứ lẩm bẩm suốt cả một chặng đường, đến nỗi đã sắp bị tách khỏi đội ngũ rồi.
Tôi và Nha Tử nhìn nhau bật cười, rồi nhanh chóng đuổi theo mọi người, đuổi kịp lão Yên và những người khác, lão Yên quở mắng chúng tôi một trận, nói bây giờ chúng tôi đã thực sự tiến vào nơi không người, thứ gì cũng có thể xuất hiện, đừng dễ dàng rời khỏi đội ngũ như thế.
Chúng tôi gật đầu liên tục, tỏ ý mình đã rút kinh nghiệm rồi, bất chợt phía bên cô Tứ lại ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Làm sao vậy?” Lão Yên cũng không rảnh dạy dỗ chúng tôi nữa, vội chạy lên hỏi cô Tứ.
Cô Tứ nhíu mày nói: “Phía trước có thứ gì đó.”
Lời này của anh ấy khiến chúng tôi kinh hồn táng đảm, phía trước có thứ gì lại khiến cô Tứ phải dừng bước chứ?
“Mọi người ở đây đợi đi, tôi đi xem thử.” Cô Tứ quay đầu lại liếc nhìn tôi, ánh mắt ẩn chứa sự cảnh cáo, rõ ràng là anh ấy đang ra hiệu cho chúng tôi đừng làm loạn.
Lão Yên bảo anh ấy yên tâm: “Trước khi ngài trở về, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cử động dù chỉ một bước, ai dám động, tôi sẽ đập gãy chân người đó.”
Ông ấy không hề nói đùa, nói xong, lão Yên còn trực tiếp rút khẩu súng lục bên eo ra, tôi nhìn thấy Lưu Hàn Thu vừa rồi vốn còn định nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy hành động này của lão Yên thì lập tức ngậm miệng, hiển nhiên là khẩu súng lục đã làm tốt tác dụng của nó.
Cô Tứ gật đầu, còn không quên bổ sung thêm một câu có tính uy hiếp nặng nề: “Ông cứ đánh tuỳ ý, hậu quả tôi gánh chịu!”
Lời nói của anh ấy khiến mọi người càng sợ hãi, không dám cử động, nhưng con người có một tật xấu, chính là càng bị cấm thì càng muốn làm, càng bị cấm càng muốn nhìn, nếu không trong lòng sẽ loạn xì ngầu lên, không biết suy nghĩ sẽ bay đi đâu.
Nói xong, cô Tứ liền biến mất vào bóng tối phía trước, chúng tôi đứng yên tại chỗ, đám người của 303 bắt đầu xì xào, nghi ngờ “thi thể” trước đây rất có thể đã dẫn chúng tôi tới tận đây.
“Không đâu.”
Lão Yên đáp:
“Người kia làm như vậy cũng chỉ có thể hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, mấy người cảm thấy cô Tứ sẽ để ý tới người kia sao?”
Tưởng tượng đến chuyện cô Tứ có thể tuỳ tay vặn đứt đầu của cương thi, tôi liền rụt cổ, đừng nói tên kia chỉ là một người sống bình thường, cho dù người kia có là một thi thể có thể chạy tung tăng khắp nơi, cô Tứ cũng chẳng buồn để người kia vào mắt.
Hiện giờ ước chừng đã là 8, 9 giờ tối, lúc này ở Yến Kinh vẫn là lúc đèn đuốc sáng trưng, nhưng chúng tôi lại đang ở trong khu rừng không người, nên bây giờ cũng chẳng khác nào đêm khuya.
Bạn cần đăng nhập để bình luận