Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 638

Đúng vậy, nhiều người trong ngành này của chúng tôi rất khó tìm được nửa còn lại, trừ khi người kia cũng cùng ngành này với chúng tôi, nhưng việc này khó đến mức nào chứ?
Không chỉ riêng gì cô ấy mà theo tôi được biết, không có thành viên cốt lõi nào của 701 đã kết hôn.
"Được rồi, tôi đã rất thẳng thắn, hiện tại hẳn là cậu nên nói một chút chuyện của mình rồi đúng không?" Cô Thu mỉm cười.
Có lẽ là vì suy yếu cho nên nụ cười của cô ấy không còn cởi mở giống như thường ngày nữa mà ngược lại trông có vài phần nữ tính hơn một chút.
Tôi dang tay nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tôi đã gặp chú Lý một lần trên đường đi, sau đó đã trở thành cái dạng này.”
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đem chuyện này đổ lên đầu của chú Lý.
Cô Thu nói khó trách, sau đó cô ấy hỏi về những chuyện đã trải qua giữa chú Lý và tôi, tôi cũng kể lại ngắn gọn cho cô ấy, sau đó chỉ thấy cô ấy cười ha ha rồi vỗ nhẹ vào vai tôi: “Được rồi, cậu đã là người hạnh phúc nhất trong số đám người chúng ta rồi.”
Tôi không nói gì, mọi người ai cũng có nỗi bất hạnh của riêng mình, những người khác dù có gặp nhiều bất hạnh hơn nữa thì cũng không thể tự chữa lành được, chỉ sợ cái này cũng là một trong những điểm yếu của bản chất con người.
Nói xong, cả hai chúng tôi nhất thời không biết phải nói gì, nên tôi không thể làm gì khác hơn là phải gãi đầu một cái rồi nói: "Tôi không sao, chị đi giúp đám người lão Yên đi."
Cô Thu ừ một tiếng, tôi đỡ lấy đầu gối của mình rồi đứng lên, nhưng một giây sau thì trời đất quay cuồng!
"Trường An!" Một tiếng kêu chói tai truyền đến, nhưng tôi đã không thể đáp lại được gì, chỉ cảm thấy máu lập tức dồn lên não, khiến đầu óc đau nhức.
Tôi nghe thấy tiếng ồn ào, dường như là của đám người lão Yên, nhưng cũng có thể là của đám người lão Hàm, còn kèm theo vài câu tôi nghe không hiểu, đây hẳn là của đám người Anh kia rồi.
Toàn bộ tầng bảy bị đảo lộn và biến thành tầng tám...
Mọi người ngã trái ngã phải, nhưng không có người bị thương, nhiều nhất cũng chỉ là lúc rơi xuống chịu một chút kinh hãi mà thôi.
"Thật đúng là tay nghề tuyệt vời." Lão Yên từ dưới đất bò dậy, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Tôi xoa đầu của mình, bởi vì vừa rồi tôi đã tình cờ ngồi ở trung tâm của vòng quay, có thể nói là cả người bị lật ngược lại, cho nên lúc này đầu óc vẫn còn quay cuồng.
Tiếng cảm thán của lão Yên nghe có vẻ hơi chói tai, bởi vì hiện tại có thể nói là tôi rất ghét người đã thiết kế ra phù đồ chín tầng này, cái thứ này rốt cuộc là tháp hay là thứ quỷ gì vậy?
Nhưng sau khi hồi phục và nhìn rõ tình huống ở tầng thứ tám, tôi không thể không khâm phục tài năng của người này rất tuyệt vời!
Tầng bảy nhìn có vẻ trống trải nhưng khi toàn bộ xoay tròn thành tầng thứ tám, những họa tiết đá ảm đạm ở trên tường vậy mà đã biến thành kinh văn.
"Đầu óc của người này..." Nha Tử khoa tay vào đống kinh văn hồi lâu mà cũng không nghĩ ra mình nên dùng từ nào để khen ngợi đối phương, đành phải không nói thêm gì nữa.
Dạ Tinh là người có phản ứng nhanh nhất, nói là đừng kêu chúng ta phải niệm kinh văn đấy?
"Không đến mức đó chứ? Chúng ta phải niệm đến lúc nào mới có thể niệm xong toàn bộ kinh văn ở trên bốn bức tường này đây?”
Đồ Tể lộ ra dáng vẻ thấy chữ là nhức đầu, vừa nghe đến chuyện phải đọc kinh văn còn không bằng kêu anh ta đi giết người còn hơn.
Lão Yên cau mày: “Không đến mức đó đâu, phù đồ chín tầng gồm có chín tầng, mỗi một tầng tháp là một sinh mệnh, ai đã từng đến đây đều biết, cửa ải của mỗi một tầng tháp đều có thể coi là rất lợi hại nhưng vẫn sẽ để lại đường sống, nói không lợi hại nhưng nó lại muốn một tầng da của chúng ta, mà đây mới là mục đích của phù đồ chín tầng , chính là để tất cả những ai bước vào đây đều hiểu rõ cái gì mới là Phật... Vì vậy, tầng này chắc chắn là có hàm nghĩa của nó."
Phân tích của ông ấy không phải là không có lý, nhưng tầng này ngoại trừ việc nhìn thấy kinh văn này ra thì tình huống như thế nào đều không biết.
Dạ Tinh thử niệm một chút kinh văn nhưng không có bất cứ phản hồi nào.
"Cô Tứ, ngài có ý kiến gì không?" Lão Yên quay đầu hỏi.
Cô Tứ dựa người ở một bên nghỉ ngơi, sau khi nghe lão Yên hỏi như vậy thì lúc này mới ngước mắt lên, nhưng anh ấy chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
Kể từ khi chúng tôi bước vào tầng sáu thì anh ấy đã như vậy, nhưng tốt xấu gì anh ấy đã chỉ cho chúng tôi lối vào tầng bảy, nhưng dáng vẻ này xem ra anh ấy đã không còn cảm thấy hứng thú nữa.
Điều này cũng quá mức không đúng rồi, có thể nói chuyến đi đến núi Cửu Hoa lần này là do một tay anh ấy thúc đẩy, bao gồm cả việc mang theo đám người Lưu Hàn Thu đến đây, từ những điểm này đều có thể nhìn ra việc anh ấy đã tích cực chuẩn bị, thế nhưng hiện tại dường như anh ấy không còn muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa.
Rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì trong mười tám tầng địa ngục kia?
Lão Yên cũng cau mày lại, nhưng không có hỏi thêm câu nào nữa, chỉ bắt đầu hút từng ngụm thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận