Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 530

Ai lại nhàn rỗi không có việc gì làm, lại chạy lên chỗ này để lập bia cho một cánh rừng chứ?
Tiếng sáo đã biến mất, kẻ bí ẩn vừa rồi muốn âm thầm đẩy tôi vào chỗ chết cũng từ bỏ sau một lượt tấn công thất bại, còn tôi, ngoại trừ đối mặt với bia mộ kia cũng không biết nên làm gì.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được một luồng ánh sáng, trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng rồi tôi lại phát hiện ra, kỳ thực ánh sáng này lại xuất hiện trên người tôi.
Sau khi tìm tòi một lúc lâu, tôi mới tìm ra được nguồn gốc của ánh sáng kia… là Ngọc Hàm Ve do cô Tứ để lại!
Ngọc Hàm Ve còn có thể tỏa sáng sao?
Khi tôi lấy Ngọc Hàm Ve ra, trong đầu tôi không thể nghĩ được gì, chỉ có thể đặt ra một dấu chấm hỏi quỷ dị như vậy.
Ngọc Hàm Ve là thứ được moi từ miệng của người đã khuất, tuy gọi là cương thi, nhưng cùng lắm đó cũng chỉ là một cái xác chết hơi lợi hại một chút mà thôi, tôi luôn cho rằng nó chỉ là một viên ngọc có thể ngăn cản thi thể không bị hư thối một cách nhanh chóng. Lúc này, nhìn thấy viên ngọc này chợt loé sáng nhấp nháy, tôi mới cảm thấy có khả năng mình còn chưa biết được một số công dụng khác của nó.
Vậy thì ý định cố tình bỏ lại thứ này của cô Tứ càng đáng phải để tâm và suy ngẫm hơn.
Ngọc Hàm Ve tỏa sáng nhấp nháy, ánh sáng đó không chói mắt, nhưng trong màn đêm đen nó cũng rất rõ ràng. Nếu có người nhìn từ xa, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy thứ ánh sáng này giống với ánh sáng nhẹ nhàng của đom đóm, thoạt trông thì rất ấm áp, thật khó để tưởng tượng thứ như thế này lại được moi ra từ trong miệng của cương thi.
Tôi vuốt ve Ngọc Hàm Ve, lúc này thứ này sáng lên là có ý gì?
Phàm là những thứ có liên quan với cô Tứ, tôi đều không cho rằng chúng sẽ gây ra rắc rối gì, lúc này nó phát sáng hẳn vì có thứ gì đã kích thích, vậy đó là gì?
Không suy nghĩ nhiều, tôi tập trung sự chú ý vào tấm bia mộ trước mặt, ở đây chỉ có một tấm bia mộ, nhưng lại không có một ngôi mộ nào, chẳng lẽ bên dưới có chôn thứ gì đó sao?
Tôi nắm Ngọc Hàm Ve rồi nhìn chằm chằm vào bia mộ, sau một lúc lâu, tôi âm thầm mắng trong lòng một câu, cất Ngọc Hàm Ve vào trong túi, tiện thể móc ra một cái xẻng, vén tay áo rồi bắt đầu đào xuống từ mặt phía sau của bia mộ.
Việc Ngọc Hàm Ve tỏa sáng khẳng định có liên quan đến bia mộ kỳ lạ này, nếu đã như vậy thì cứ đào lên nhìn là biết.
Bởi vì có một lớp tuyết phía trên nên tôi phải xúc hết tuyết sang một bên trước rồi mới đào lớp đất bên dưới lên. Đất đã đông cứng, một xẻng đầu tiên đào xuống đã khiến tôi suýt chút nữa bị gãy tay, tôi đành phải đào từng chút một, nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy có tiến triển gì.
Tuy nhiên, dù sao tôi cũng không ngủ được, bèn cứ đào như vậy, thi thoảng lại nghỉ một lát rồi tiếp tục đào tới gần hết đêm, khi trời gần sáng, cuối cùng tôi cũng đào được một cái hố sâu gần 1 mét, sau đó xẻng của tôi kêu “cạch” một cái, không biết đã đụng phải cái gì, một vết nứt lớn lộ ra.
Tôi nuốt khan, nhẹ nhàng đào dọc theo hai bên đất cứng ở bên cạnh, chỉ trong chốc lát, trước mặt tôi xuất hiện một vật gì đó nhòn nhọn, thoạt trông như một chiếc dùi.
Chôn sâu như vậy, ấy vậy mà chỉ là một chiếc dùi hay sao?
Tôi vội nhảy xuống hố sâu, đặt chiếc xẻng ở một bên, dùng tay từ từ đào dọc theo chiếc dùi. Đất bây giờ đã tơi xốp hơn nhiều, dùng tay cũng có thể đào được, chỉ mất thêm một khoảng thời gian ngắn, tôi đã nhìn thấy được toàn bộ chiếc dùi.
Đây thực ra chỉ là một chiếc dùi. Dù xét từ kích thước hay hình dáng thì nó đều không có gì đặc biệt cả, ngoại trừ những vết rỉ sét loang lổ ở bên ngoài… Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn vào thứ mình đã đào suốt cả đêm, suýt chút nữa tôi đã văng tục, rốt cuộc là ai nhàn rỗi đến mức đau trứng, lại đi chôn một chiếc dùi ở chỗ này, lại còn “nghệ” đến nỗi lập cho nó hẳn một cái bia mộ chứ?
Nghĩ đến hai chữ “U Lâm” được khắc trên bia mộ, tôi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoá ra cái tên khiến tôi kinh ngạc và nghi ngờ một hồi lâu lại dùng để gọi một món đồ như vậy?
Tôi oán hận đá vào chiếc dùi kia một cái, trong miệng không ngừng chửi rủa, nhưng bởi vì bản thân mình đã làm chuyện ngu ngốc nên cũng đành phải thừa nhận bản thân mình xui xẻo.
Nhưng ngay vào lúc này, mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi…
Sau khi tôi đá một cái, chiếc dùi dường như đã trải qua gió mưa, cứ như vậy mà vỡ ra thành một đống sắt vụn. Chiếc hố sâu khoảng 1 mét mà tôi vừa mới đào được ấy vậy mà sụp xuống, trong tình thế cấp bách như thế này, tôi căn bản không thể vớ được thứ gì, đành phải dùng tay che đầu mình lại.
Quá trình sụp lún kéo dài khoảng ba bốn giây rồi kết thúc, tôi bị rơi xuống lòng đất hoàn toàn tối tăm, ngước lên nhìn, tôi thấy ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cái hố mình đã đào… trời sáng rồi!
Dây thần kinh của tôi căng lên, mở chốt an toàn của súng lục ra, tôi sợ sẽ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện! Nhưng mọi thứ vẫn bình thường, không có gì cả, giống như mặt đất chỉ bỗng nhiên sụp xuống mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận