Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 580

Vì một cánh tay của anh ta đang bị thương, nên anh ta đã ra hiệu một cách lúng túng, anh ta hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?
Tôi khẽ lắc đầu, đè nén mọi sóng to gió lớn trong lòng mình lại, sau đó dồn hết sức mình để lặn xuống chỗ sâu hơn.
Dưới đáy hồ yên tĩnh đến mức hoàn toàn không có một chút âm thanh nào, khiến tôi có chút lo lắng, mấy hồ nước trong veo thế này thường hay xuất hiện rất nhiều cá tôm, khi vừa mới xuống nước đã có một con cá bơi ngang qua bàn chân tôi.
Nhưng từ khi tiến vào vùng nước này, tất cả sinh vật sống đều biến mất, ngay cả một loài thực vật dưới nước cũng không có…
Tôi nhắm mắt lại, lại tưởng tượng ra dáng vẻ của bức tượng Phật nọ trong đầu, nếu tượng Phật tương ứng với hồ nước này, vậy phạm vi sâu 10 mét không thể nhìn thấy đáy này chính là mắt của tượng Phật đó.
Đôi mắt từ bi và có chút u buồn như đang trách trời thương dân, phù hợp với lời dạy của Địa Tạng Vương Bồ Tát… Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục!
Sự im lặng dưới đáy nước dường như khiến thời gian ngừng trôi, tôi không biết mình đã lặn xuống bao lâu, chắc đã xuống được khoảng 7 đến 8 mét, bởi vì lồng ngực tôi đã cảm nhận được áp lực nước càng lúc càng lớn.
Tôi liếc nhìn lượng oxy trong bình lặn, trái tim không khỏi nhảy thót lên: Bình oxy chỉ còn lại một nửa, tôi chỉ có thể lặn tối đa thêm 3 mét nữa là buộc phải quay lại, nếu không tôi sẽ không thể nào quay về được nữa!
Đám người của Lưu Hàn Thu hiển nhiên cũng đã phát hiện ra điều này, Trường Không lặn xuống giữ chặt tôi lại, ra hiệu cho tôi mấy lần, thúc giục tôi mau chóng trở về điểm xuất phát.
Tôi cũng biết đây không phải chuyện đùa, một khi không còn oxy trong bình dưỡng khí, chúng tôi không có cách nào tự mình bơi lên vùng nước sâu như vậy.
Vì thế tôi nhanh chóng dùng thủ ngữ ra hiệu cho anh ta kiên trì thêm 3 mét nữa, sau khi lặn thêm 3 mét mà không phát hiện ra gì thì sẽ lập tức trở về địa điểm xuất phát.
Trường Không rõ ràng đã tính toán rất tỉ mỉ, sau khi suy xét một hồi lâu anh ta mới gật đầu đồng ý với ý kiến của tôi.
Tôi nhìn xuống qua kính bảo hộ, nhưng càng nhìn xuống dưới thì mọi thứ càng trở nên tối tăm, đừng nói là 3 mét, chỉ cần cách hơn 1 mét là tôi đã chẳng nhìn thấy gì rồi.
Liều mạng thôi!
Tôi tự cổ vũ bản thân và lao xuống bằng tất cả sức lực của mình.
Bùm!
Tôi vừa lao xuống, được chừng khoảng hơn 1 mét, vừa định tiếp tục nỗ lực thì đầu tôi đập vào một tảng đá, dưới đáy hồ phát ra một thanh trầm đục, tạo thành những gợn sóng.
Tôi xoa xoa đầu, đang muốn bơi vòng qua tảng đá này, đột nhiên tôi nhận ra có gì đó là lạ… có tảng đá sắc nhọn như được con người cố tình chạm khắc thế này ư?
Cẩn thận quan sát tảng đá đã bị rong rêu phủ đầy này, càng quan sát tôi càng cảm thấy kinh hãi.
Nơi này đã từng có dấu vết chạm khắc của con người, hơn nữa đây nào có phải tảng đá gì, rõ ràng nó chính là đỉnh tháp!
Nghĩ đến lời nói của cô Tứ, tôi kích động đến nỗi suýt thì nhổ cả ống oxy ra: Đây chính là phù đồ chín tầng, đây là trong phù đồ chín tầng truyền thuyết!
Phần nổi lên là đỉnh tháp, bên trên đỉnh tháp còn có toà Tu Di, Ngưỡng Liên, Phúc Bát.
Mặc dù những thứ này ẩn giấu dưới lớp rêu xanh rậm rạp, nhưng tôi tuyệt đối không thể nhận nhầm!
Trước đó, tôi đã nghĩ đến rất nhiều kịch bản, chẳng hạn như phù đồ chín tầng là một tòa tháp ẩn trong núi, hay một tòa tháp chôn dưới lòng đất, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể ngờ được nó lại ẩn mình trong hồ nước này, nếu không có đủ manh mối thì ai sẽ tìm ra được chứ?
Cho dù có vô tình tìm thấy được manh mối thông qua việc quan sát sao trời, nhưng nếu không có dấu chân của Nha Tử, tôi cũng không nghĩ đến việc xuống nước.
Không thể không nói, phù đồ chín tầng được chôn giấu kỹ thật đấy…
Đám người của Lưu Hàn Thu vừa nhìn thấy điều khác lạ liền chạy tới hỏi tôi có phát hiện được gì không?
Tôi mạnh mẽ lau sạch rêu xanh trên đỉnh tháp, bây giờ chẳng cần tôi phải nói, bọn họ cũng hiểu ra rồi, cho dù có cách một lớp kính mắt bảo hộ cũng có thể cảm nhận được sự kích động của bọn họ.
Lưu Hàn Thu thậm chí còn kích động đến nỗi không ngừng thở dốc, mắt thấy dưỡng khí tiêu hao quá nhanh, Trường Không vội vỗ lưng ông ta như thể đang trấn an, lúc này mới khiến ông ta bình tĩnh lại một chút.
Không phải lỗi của bọn họ, chúng tôi đã lang thang trong núi Cửu Hoa nhiều ngày như thế, tất cả đều là mâu thuẫn, xung đột giữa người với người, nhưng chưa một ai nhìn thấy bóng dáng của phù đồ chín tầng cả.
Vốn dĩ tôi còn muốn đi theo đám người của lão Hàm để tìm ra toà tháp này, thế nhưng bây giờ đánh bậy đánh bạ thế mà lại gặp được. Đừng nói bọn họ, ngay cả tôi cũng đang phải cố gắng kiềm chế chính mình, mới không bộc lộ sự kích động ra ngoài.
Không phải tôi không muốn kích động, mấu chốt là hưng phấn sẽ tiêu hao nhiều oxy, hiện tại thứ tôi thiếu nhất chính là oxy.
“Làm sao vào được?” Trường Không ra hiệu, tôi không khỏi trợn mắt, bọn họ cho rằng tôi là thần sao? Vừa mới chạm vào, làm sao biết tôi biết được cách đi vào trong chứ?
Tuy nhiên tôi cũng lười cãi cọ với tên này, trực tiếp dựa theo đỉnh tháp mà bơi xuống, chân tôi thực sự đã chạm đất, hơn nữa còn có một cái lỗ lớn dẫn thẳng vào bên trong, dòng nước xoáy đang điên cuồng chảy qua cái lỗ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận